"Ba, ba bị làm sao vậy?"
"Ông nội……"
Nhìn thấy cảnh này, cả nhà họ Thẩm ngay lập tức đặt bát đũa trên tay xuống, bước nhanh về phía cụ ông vội vàng dìu đỡ.
Âm thanh rắc rắc của khớp xương vang vừa rồi đã làm rúng động trái tim của tất cả mọi người có mặt, bọn họ một phen sợ hãi.
"Đừng chạm vào ông, ông đau quá ..." - Khuôn mặt cụ ông họ Thẩm gần như vặn vào nhau vì đau, mồ hôi chảy xuống như mưa.
"Điều này……" - Câu nói có vẻ bối rối, Trần Nhậm không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này.
Anh ấy là bác sĩ trưởng khoa, hơn nữa kiến thức y học dựa trên sách y học, hơn nữa điều kiện ở bàn ăn này cũng hạn chế, cụ ông Thẩm tuổi tác đã cao và đau lưng dữ dội. Theo quy trình điều trị thông thường, ít nhất là phải chụp hình X-quang cho cụ ông trước, để xem vấn đề đang mắc phải là gì.
Nhưng vì hôm nay được mọi người khen ngợi không ngớt, ở đây lại có một kẻ khác đang khiêu khích anh ấy bằng những lời lẽ kia, điều đó khiến anh ấy càng muốn thể hiện bản lĩnh ở trước mặt gia đình mình hơn.
Nhưng không ngờ, mắt xích quan trọng nhất đã bị bỏ quên.
"Tôi đã nói rồi..." Giang Dĩ Minh là người cuối cùng đứng lên, nhấp một ngụm Coca, chậm rãi nói: "Trình độ của cậu, còn dám nhận là bác sĩ trưởng khoa gì nữa. Bác sĩ trưởng khoa bây giờ vô dụng như vậy sao?"
Vừa nói, Giang Tiểu Bắc đã đi tới sau lưng cụ ông họ Thẩm, vươn tay về phía sau lưng của ông ấy.
“Giang Dĩ Minh, anh đang làm gì vậy?” - Đúng lúc này, dì của Thẩm Thanh Nga, Thẩm Tú My, hét lớn với Giang Dĩ Minh.
“Cháu đang chữa bệnh, dì bị làm sao vậy?” - Giang Dĩ Minh tức giận nhìn Thẩm Tú My nói.
“Anh dừng lại cho tôi!” - Thẩm Tú My hét lớn: "Bệnh Trần Nhậm không chưa khỏi, tên vô dụng như anh làm sao có thể chữa khỏi, thằng ranh này? Mau tránh ra!"
Thẩm Thanh Nga lúc này cũng lạnh lùng nói: "Giang Dĩ Minh, anh mau ngồi xuống đi, bây giờ không phải lúc để làm càn đâu!"
Người khác có thể không biết Giang Dĩ Minh, nhưng Thẩm Thanh Nga biết rất rõ, sau một năm kết hôn, rốt cuộc Giang Dĩ Minh có y thuật hay không, Thẩm Thanh Nga biết rất rõ.
Lúc này, nếu để cho phép Giang Dĩ Minh chữa, thì bệnh tình của ông nội thực sự sẽ trầm trọng hơn!
"Trần Nhậm, cậu còn ngơ ra đó làm gì, cụ ông bị làm sao vậy? Mau tới xem thử đi!" Một số người trong nhà vẫn ghim hy vọng vào Trần Nhậm, một vị bác sĩ trưởng khoa.
"Cái này ... Cái này phải chuyển đến bệnh viện. Cháu đoán cột sống lưng của ông nội đã bị trật rồi. Cháu sợ rằng có lẽ sẽ phải phẫu thuật để cứu..." - Câu nói cũng càng lúc càng bối rối.
"Phẫu thuật? Trời mẹ!" - Giang Dĩ Minh càng tức giận liếc mắt nhìn Trần Nhậm. Sau đó, anh giơ tay vỗ thật mạnh vào lưng cụ ông họ Thẩm.
Nhìn bề ngoài chỉ thấy đơn giản là một cú đánh, nhưng thật ra anh đã tìm được vị trí xương khớp không đúng chỗ, sau đó vỗ mạnh, để khôi phục lại vị trí đúng của nó, người không có tay nghề bình thường cũng không dám làm như thế này, nếu như chữa không khéo, sẽ dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng, dù là thần y cũng khó cứu chữa.
"Aaaa!!!"
Ngay lập tức, khóe miệng cụ ông vang lên một tiếng hét thất thanh
“Giang Dĩ Minh, anh đang làm cái quái vậy ???” - Nghe thấy tiếng hét của cụ ông họ Thẩm, Thần Tú My lập tức mắng nhiếc Giang Dĩ Minh.
Mọi người trong gia đình họ Thẩm lúc này ai nấy đều đang tức giận nhìn chằm chằm vào Giang Dĩ Minh, thậm chí có người còn xắn tay áo định đánh anh.
Thẩm Thanh Nga lúc này cũng lộ ra vẻ tức giận, cô có thể hiểu được tâm trạng của Giang Dĩ Minh sau khi bị chế giễu cả đêm. Tuy nhiên tình hình lúc này thật sự rất nguy cấp, hành động đường đột vào lúc này sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Nếu như cụ ông lỡ xảy ra chuyện gì, thì e rằng ngay cả bản thân cô cũng sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ người nhà họ Thẩm mất thôi!
"Hả? Ông không sao rồi?" - giọng nói của cụ ông họ Thẩm đột nhiên phát ra từ khóe miệng, giọng nói nhẹ nhàng, hào sảng và uy lực, lúc này trông ông ấy không còn giống một người bệnh chút nào.
“Ông nội, ông không sao chứ?” Thẩm Thanh Nga là người đầu tiên có phản ứng, quay đầu nhìn ông ấy, cô ngạc nhiên hỏi.
Cụ ông họ Thẩm ngập ngừng lắc người và ngạc nhiên nói: "Ông không sao, không có chuyện gì, bây giờ lưng của ông cũng không đau một chút nào cả!"
“Hay quá!” - Thẩm Thanh Nga hào hứng nói.
Thấy cụ ông không sao, mọi người trong gia đình họ Thẩm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Giang Dĩ Minh, lúc này mới quay trở về chỗ ngồi của mình, sau đó lại chậm rãi uống Coca.
Sau khi uống một ngụm Coca, Giang Dĩ Minh khịt mũi một cái.
Sau đó, Giang Tiểu Bắc thốt ra một vài từ: "Đồ vô dụng, Bác sĩ trưởng khoa..."
"Cái gì mà bác sĩ trưởng khoa, cái gì mà đồ vô dụng?"
Ý nghĩa của những lời này là rõ ràng, họ nói rằng Giang Dĩ Minh là một kẻ vô dụng, nhưng kẻ vô dụng mà họ bỡn cợt, dường như có năng lực hơn so với vị bác sĩ trưởng khoa mà bọn họ luôn miệng tự hào, phải không?
Trần Nhậm vẻ mặt ảm đạm quát Giang Dĩ Minh: "Giang Dĩ Minh, anh tự đắc cái gì? Tôi là bác sĩ trưởng khoa, anh thì là cái thá gì chứ? Cho dù anh chữa khỏi bệnh đau lưng cho ông nội, thì chẳng qua cũng chỉ là mèo mù gặp chuột chết!"
“Tôi thừa nhận mình là mèo mù gặp chuột chết!” Giang Dĩ Minh gật đầu khẳng định nói: "Tuy nhiên, trình độ bác sĩ trưởng khoa của anh lại không bằng tôi, một con mèo mù vô dụng không thể bắt chuột?"
"Anh ..." - Trần Nhậm này không ngờ Giang Dĩ Minh, một kẻ vô dụng, có thể thốt lên một câu khiến anh không thể phản bác được nữa, thẹn quá hóa giận, Trần Nhậm cầm lấy một tách trà trên bàn, ném về phía Giang Dĩ Minh.
"Giang Dĩ Minh, anh đúng là tên khốn vô dụng, sao dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt tôi? Để tôi nói cho anh biết, cho dù không đủ trình, tôi cũng giỏi hơn tên khốn vô dụng như anh hơn gấp trăm lần!"
“Được rồi, tôi thừa nhận anh giỏi hơn, được rồi!” - Giang Tiểu Bắc tránh khỏi chén trà bị Trần Nhậm ném ra, nhún vai nói.
Anh không tức giận vì bây giờ Trần Nhậm đang cảm thấy nhục nhã, xấu hổ, hành động mất kiềm chế một chút là chuyện bình thường!
"Chết tiệt, rác rưởi chỉ là rác rưởi, tôi đánh anh bằng một cái chén trà, anh còn không dám đánh rắm ..." - Trần Nhậm có vẻ không vui, lại mắng Giang Dĩ Minh.
"Đúng vậy, dù có chữa khỏi bệnh cho cụ ông, thì cũng chẳng qua là may mắn. Người vô dụng cũng chỉ là kẻ vô dụng, sự thật sẽ không bao giờ thay đổi được!" Thẩm Tú My cũng thấy mất mặt giống như Trần Nhậm, vậy nên lúc này bà ấy cũng lớn tiếng mắng nhiếc Giang Dĩ Minh.
“Ăn cơm!” Cụ ông họ Thẩm vỗ mạnh xuống bàn nói: "Náo loạn ầm ĩ như vậy còn ra thể thống gì nữa!"
Sau khi bị cụ ông họ Thẩm mắng mỏ, mọi người đều bắt đầu im lặng.
Vẻ mặt Thẩm Thanh Nga lúc này cũng dịu đi rất nhiều, tiếp tục buổi tiệc, hết lần này đến lần khác, cô đưa mắt nhìn Giang Dĩ Minh, trong lòng tràn đầy bâng khuâng.
Thẩm Thanh Nga hiểu rất rõ con người Giang Dĩ Minh, vì vậy cô thấy rất khó hiểu, Giang Dĩ Minh, anh biết y thuật từ khi nào vậy?
Phải biết rằng, ở trong nhà thậm chí không có một cuốn sách y học!
Sau khi ăn xong, người nhà họ Thẩm ai về nhà nấy.