Lục Lam Chi tiến lên vung tay muốn đánh người.
“Mày muốn chết, dám đánh mẹ chồng tao à!”
Minh Hiểu Khê cho dù đang rất buồn nôn, nhưng đối phó với một người như Lục Lam Chi cô vẫn có thể làm được.
Cô bắt lấy tay của cô ta, kéo lại phía mình, đang muốn cho cô ta một bạt tai…
“Oẹ…”
“Phụt…”
Con buồn nôn của cô không thể khống chế được, hậu quả là toàn bộ bữa ăn sáng của Minh Hiểu Khê còn bao nhiêu đều làm mặt nạ dưỡng da cho Lục Lam Chi.
“Á… Kinh quá…”
Đoàn Nhật Ánh hét lên một tiếng nhảy về đằng sau.
Lục Lam Chi ngay cả á cũng không dám á, chỉ sợ cô ta há miệng ra thì cái thứ kinh tởm kia sẽ chui vào miệng mình mất.
Hiện trường một lần nữa rơi vào hỗn loạn. Minh Hiểu Khê mệt lử người vịn ra sau, buông Lục Lam Chi ra.
Lục Lam Chi cả người nhơ nhớp muốn phát điên, vội vàng chạy đi nhà vệ sinh.
Đoàn Nhật Ánh nhìn Minh Hiểu Khê đang ôm ngực ngồi ở ghế, Đoàn Lê Oanh cùng với mấy cô y tá đang cẩn thận chăm sóc cô.
Đoàn Nhật Ánh hung hăng nắm tay, nghiến răng.
“Cô giỏi lắm, dám đánh mẹ với chị dâu tôi, cô xong rồi…”
“Oẹ…”
Đáp lời cô ta lại là một tràng nôn oẹ không lối thoát của Minh Hiểu Khê.
Đoàn Nhật Ánh tức giận, nhưng lại không dám đến gần, sợ hậu quả mình nhận lại giống như Lục Lam Chi.
Cô ta đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, khi ánh mắt va tới xe thuốc bên cạnh, cô ta cướp một chai nước chuyền ném qua.
“Con khốn, mày nôn cái gì…”
“Phụp…”
Đoàn Trường Sinh vừa tới, đã nhìn thấy một mang kinh thiên động địa diễn ra.
Đoàn Nhật Ánh ném một chai nước to sắp đập tới chỗ của Minh Hiểu Khê.
Anh không cần suy nghĩ đã lao đến bắt được chai nước.
“Anh…”
Đoàn Lê Oanh nhìn thấy anh trai thì vui mừng đến phát khóc.
Đoàn Nhật Ánh nhìn thấy Đoàn Trường Sinh lập tức khí thế hung hăng bị rút cạn, hai chân mềm nhũn, giọng nói lắp bắp.
“Anh Trường Sinh, em… Em chỉ là muốn đánh con bác sĩ ngu ngốc, vừa bắt nạt chị Lam Chi thôi. Em hoàn toàn không có ý gì với Oanh đâu…
Em… Ui ui… Đau quá…”
Cô ta đang nói đột nhiên kêu đau ngồi lại xe lăn.
Đoàn Trường Sinh không thèm để ý đến cô ta, anh vội vàng đến hỏi thăm Minh Hiểu Khê.
“Em sao thế? Khó chịu ở đâu vậy?”
Minh Hiểu Khê vỗ ngực, dùng sấp gạc dày bịt mũi nói.
“Bẩn quá…”
Anh nhanh chóng hiểu ý cô, khom người ôm cô lên đi ra khỏi hiện trường, để cô lao công đến dọn.
Đoàn Lê Oanh cũng lẽo đẽo đi theo.
Bọn họ cách xa khoảng hiện trường hỗn độn một khoảng. Đoàn Trường Sinh muốn ôm cô đến phòng làm việc của cô nhưng bị cô ngăn lại.
“Ở đây, tôi muốn xem bọn họ muốn làm gì nữa.”
“Nhưng…”
Đoàn Trường Sinh muốn phản đối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô nhìn anh, anh lại thoả hiệp đặt cô xuống.
Đỗ Lệ Thủy và Lục Lam Chi lúc này cũng từ phòng vệ sinh đi ra, dáng vẻ của cả hai đều rất chật vật.
Nhưng khi nhìn thấy sự xuất hiện của Đoàn Trường Sinh ở đây, sự tức giận chật vật được thay bằng sự căng thẳng.
Đỗ Lệ Thủy đảo nhanh tròng mắt tính toán, liền hít sâu lấy khí thế, đi tới.
“Đoàn Trường Sinh, cậu tới rồi thì tốt lắm, nhìn xem em gái của cậu đánh con gái tôi thành cái gì rồi?”
Đoàn Trường Sinh nhìn bọn họ, sắc mặt lạnh lùng, khí thế trên người áp xuống nặng nề, giọng nói đầy sự mỉa mai.
“Làm sao? Con bé đánh cô ta tàn phế rồi à? Tôi nhớ vừa nãy khi tôi đến cô ta rất hung hăng, chạy nhảy tốt, còn có sức ném chai nước chuyền đánh người mà.”
Đỗ Lệ Thủy nhìn con gái hận không thể rèn sắt thành thép.
Lục Lam Chi tỏ vẻ yếu ớt đi tới chỗ Đoàn Trường Sinh, chỉ vào Minh Hiểu Khê ấm ức nói.
“Anh Trường Sinh… Em… Cô ta… Cô ta…”
“Tôi làm sao? Khí thế của cô khi nãy đâu rồi, sao bây giờ lại ỏn ẻn thế… Oẹ…”
Minh Hiểu Khê không chờ cô ta nói xong đã lên tiếng, còn tặng kèm thêm một tiếng nôn đầy sự đe doạ tinh thần.
Đoàn Trường Sinh thấy cô nôn vội vàng vuốt lưng, từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo, bóc vỏ bón cho cô.
“Ừm…”
Minh Hiểu Khê ngậm kẹo vào, hai mắt sáng lên nhìn Đoàn Trường Sinh đầy kinh ngạc.
“Tốt thật… Anh lại mang kẹo ô mai bên người như thế!”
Đoàn Trường Sinh chỉnh lại tóc cho cô, dịu dàng đầy cưng chiều.
“Anh học được ở trên mạng đấy. Em thấy dễ chịu hơn chút nào không?”
Cảm giác khó chịu được đẩy lùi, cô thoải mái khẽ gật đầu.
Lục Lam Chi nhìn cảnh này, hận không thể tiến lên đập cho hai người đang ân ái trước mắt mình một trận.
“Cô nói xem, tôi có làm gì đắc tội với cô không, tại sao cô hết dội nước bẩn lên mẹ chồng tôi, lại nôn lên người tôi, sỉ nhục chúng tôi như thế.”
Minh Hiểu Khê nghe cô ta nói, ậm ừ gật đầu, bình tĩnh trả lời như không.
“Tại tôi chướng mắt các người đó, được không…”
“Cô…”
Lục Lam Chi nhìn Đoàn Trường Sinh lên án.
“Anh nghe xem cô ta đang nói cái gì? Nói như vậy có thể nghe được không?”
Đoàn Lê Oanh thấy cô ta hùng hổ lên án Minh Hiểu Khê như vậy, cô ấy đứng ra nói.
“Chị đừng có giả vờ mình đáng thương, đóng vai nạn nhân nữa.
Chính các người bắt nạt tôi trước, mẹ chồng chị còn muốn dội xô nước bẩn kia lên người tôi.
Chị Hiểu Khê chỉ là không nhìn nổi các người mà giúp tôi thôi… Còn nôn lên người chị, chính là vì chị xứng đáng, là chị muốn đánh chị ấy trước mà.”
Lục Lam Chi bị Đoàn Lê Oanh chỉ tay vào mặt mắng không tiếc lời thì đen mặt.
“Chị với em là người một nhà, em lại vì người ngoài mà đổ oan cho chị như vậy sao?”
Đoàn Lê Oanh nghe Lục Lam Chi nói thì cười đầy mỉa mai.
“Xin lỗi nhé, nhưng cho tôi hỏi chút, chúng ta là người nhà từ bao giờ thế?”
“Em…”
Lục Lam Chi cãi không lại Đoàn Lê Oanh, đắc tội cũng không thể, cô ta liền chỉ đến Minh Hiểu Khê.
“Là tại cô ta, chính là cô ta, tại cô ta hất nước bẩn lên mẹ chồng chị, nên chị mới tức giận như vậy…”
Minh Hiểu Khê nhún vai, ngẩng đầu nói với Đoàn Trường.
“Kẹo…”
Đoàn Trường Sinh vội bóc kẹo bón đến cho cô.
Minh Hiểu Khê ngậm kẹo, mắt hơi híp lại hưởng thụ.
Đoàn Trường Sinh thấy cô đã thoải mái hơn, lúc này mới lên tiếng.
“Các người mau xin lỗi đi…”
“Xin lỗi?”
“Xin lỗi gì?”
“Xin lỗi ai chứ?”
Ba mẹ con Đỗ Lệ Thủy đồng loạt hỏi. Đoàn Trường Sinh vuốt tóc Minh Hiểu Khê, giọng nói từ tốn mang theo áp lực.
“Xin lỗi cô ấy và em gái tôi…”
Nghe Đoàn Trường Sinh nói, mấy người Đỗ Lệ Thủy như không thể tin nổi mà trợn mắt.
Đỗ Lệ Thủy sẵng giọng.
“Tại sao chúng tôi phải xin lỗi, là em gái cậu đánh con gái tôi. Là cô ta đánh tôi và con dâu tôi.
Từ bao giờ nạn nhân lại phải đi xin lỗi người tổn thương mình thế?”
Đoàn Trường Sinh cười lạnh.
“Nếu các người muốn đóng vai nạn nhân như thế, vậy tôi sẽ giúp đỡ cho các người toại nguyện…”
“Ý cậu là gì?”
Ba mẹ con Đỗ Lệ Thủy nhìn nhau, một cảm giác bất an xâm chiếm bọn họ.
Đoàn Trường Sinh chỉ cười nhạt, nói.
"Rất nhanh thôi các người sẽ biết ý mà…
Nói rồi anh khom người xuống ôm Minh Hiểu Khê lên.
Minh Hiểu Khê nhìn anh, hỏi.
“Này, như vậy đã xong rồi hả? Tôi còn muốn…”
“Để anh xử lý, đảm bảo hậu quả lớn hơn em mong đợi…”
Đoàn Trường Sinh mỉm cười đầy cưng chiều nói với cô.
Đoàn Lê Oanh đi theo phía sau bọn họ, lòng hiếu kỳ đối với hai người đi phía trước dâng cao sốt sắng.
(còn tiếp)