Sân bay.
“Hiểu Khê…”
Hai vợ chồng Minh Đình Nhân nhìn thấy con gái vô cùng vui vẻ vẫy tay.
“Bố, mẹ…”
Minh Hiểu Khê chạy nhanh, ra ngoài ôm lấy bố mẹ của mình.
“Về là vui rồi…”
“Xem này con gái ở bên ngoài gầy và đen nhiều quá…”
Hai vợ chồng người xướng kẻ hoạ nắm tay nắm chân con gái mà cảm thán không ngừng.
“Cháu chào cô chú, đã lâu rồi không gặp lại mọi người…”
Đoàn Trường Sinh không biết từ lúc nào cũng tiến lên chào hỏi.
Hai vợ chồng Minh Đình Nhân nhìn thấy anh thì vô cùng bất ngờ.
Bọn họ đồng thời nhìn sang con gái với ánh mắt đầy sự dò xét.
Minh Hiểu Khê hơi nhún vai, nói.
“Ba năm không gặp lại, hôm nay có duyên đi cùng chuyến bay…”
Đoàn Trường Sinh tỏ vẻ không có gì, tiếp lời.
“Cháu nhìn thấy cô chú, muốn qua chào hỏi mọi người một tiếng ạ…”
“Ừm…”
“Chào cháu…”
Hai vợ chồng Minh Đình Nhân cũng đơn giản chào lại anh một câu.
“Chúng ta về thôi bố mẹ…”
Minh Hiểu Khê không muốn dây dưa quá nhiều với Đoàn Trường Sinh thêm nữa, cô liền kéo tay bố mẹ mình rời đi.
Đoàn Trường Sinh nhùn theo bọn họ, trong mắt có một tia đau lòng.
Minh Hiểu Khê về quê ở liền một tháng với bố mẹ, ông bà, sau đó trở lại thành phố.
Cô muốn tạo bất ngờ cho Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình nên đã bí mật đến bệnh viện.
Cô đến phòng cấp cứu tìm người, nhưng hỏi ra mới biết Đỗ Nguyên Khang và Lục Trình đang có ca phẫu thuật.
“Có ai thấy bác sĩ Tuệ và bác sĩ Hùng đâu không?”
Tiếng một y tá hốt hoảng gọi to. Một bác sĩ mới nói.
“Khi nãy bên phòng 7 có bệnh nhân trở nặng họ qua bên đó hết rồi, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cô y tá gấp gáp nói.
“Là bệnh nhân bị tràn khí màng phổi, trưởng khoa Khang đã đặt ống ngực nhưng huyết áp đang giảm và bệnh nhân đau quằn quại.”
Bác sĩ trẻ vội vàng đeo găng tay y tế chạy sang.
“Đừng quá lo lắng, để tôi xem tình hình…”
Nhưng khi khám cho bệnh nhân anh ta lại vô cùng hoảng hốt.
“Là tràn khí dưới da…”
Một bác sĩ thực tập đứng ở bên cạnh cũng hốt hoảng.
“Tràn khí dưới da ư?”
Bác sĩ trẻ gật đầu.
“Đúng vậy… Có khí dưới da…”
Nói rồi anh quay sang bác sĩ thực tập bên cạnh.
“Phải nhanh chóng gọi trưởng khoa tới xử lý…”
“Nhưng trưởng khoa đang làm phẫu thuật…”
Y tá nhìn chỉ số theo dõi của bệnh nhân thì sốt ruột giục họ.
“Hai người chỉ định nhìn thôi à? Huyết áp của bệnh nhân chỉ còn 60/30 đó…”
“Làm gì bây giờ?”
Bác sĩ thực tập nhìn bác sĩ trẻ đầy lo lắng.
“Bác sĩ Long, anh làm gì đi chứ?”
Bác sĩ Long hít một hơi, nói.
“Cần phải lấy máu ra.”
Bác sĩ thực tập nhìn anh ta đang đứng nhìn bệnh nhân lẩm bẩm, hỏi.
“Vậy à? Anh từng làm rồi à?”
Bác sĩ Long ấp úng.
“Tôi chỉ nghe nói, chứ chưa thấy…”
Bác sĩ thực tập bất lực.
“Dù là vậy thì anh chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi.”
Bác sĩ Long nghe cô nói thì chỉ vào mình, nghi ngờ hỏi lại.
“Sao? Để tôi làm á? Không được…”
Y tá nhìn hai người họ bất lực hô lên.
“Hai người nghĩ cách đi chứ, định đứng nhìn bệnh nhân chết hả?”
Cô ấy bất lực quát lên.
“Tôi nói hai người làm gì đó đi chứ…”
“Chị im lặng một chút đi, đừng có nói to thế, làm tôi lú không nghĩ được gì hết…”
Bác sĩ Long cũng bất lực hét trở lại.
Cô y ta bất lực nhìn hai bọn họ giữ đầu mình.
“Mẹ nó, bằng của cậu là bằng giả có phải hay không hả? Chỉ biết đứng trơ trơ nhìn bệnh nhân.
Nhớ khi bác sĩ Trình và Hiểu Khê còn thực tập, có ca khó không có bác sĩ tới kịp, họ vẫn áp dụng lý thuyết vào thực hành mà cứu bệnh nhân đấy…
Còn hai người, chỉ trơ mắt ếch mà nhìn thôi…”
Cô y tá thực sự tức giận.
Đúng lúc này Minh Hiểu Khê đeo khẩu trang đi vào, cô lấy găng tay y tế đi tới kiểm tra bệnh nhân.
“Này, cô làm cái gì đó, đây là khu vực cấm, không phận sự thì ra ngoài đi…”
Bác sĩ Long thấy Minh Hiểu Khê là người lạ liền quát lên với cô.
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, lạnh giọng.
“Trình độ không ra gì mà lớn tiếng quá… Câm cái miệng của anh lại đi, để tôi cứu người…”
“Cô…”
Bác sĩ Long còn muốn nói gì đó thì cô y tá đã nhận ra người, hô lên.
“Hiểu Khê… Là em hả?”
Minh Hiểu Khê gật đầu với cô ấy.
“Chị Sang… Lâu rồi không gặp. Nhưng chúng ta hàn huyên sau đi, cứu bệnh nhân trước đã.”
“Được, được…”
Cô y tá vui mừng đến rớt nước mắt gật đầu lia lịa, còn đẩy hai người kia ra.
“Hai người tránh ra đi…”
Minh Hiểu Khê kiểm tra tình hình của bệnh nhân, nói.
“Do tràn khí dưới da nên khoang ngực bị nén. Chị Sang, dao mổ số 10.”
“Có ngay…”
Chị Sang nhanh chóng đưa dao mổ cho cô. Nhưng khi Minh Hiểu Khê chuẩn bị mổ cho bệnh nhân, bác sĩ Long kia lại một lần nữa chặn cô lại.
“Cô định làm gì hả?”
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, gằn giọng.
“Anh tránh sang một bên đi, nếu không mổ ngay bệnh nhân sẽ chết…”
“Nhưng cô…”
Thấy anh ta còn dây dưa, chị Sang liền nói.
“Cô ấy là Minh Hiểu Khê… Bác sĩ danh dự Quốc Tế, nghe đến chưa… Đứng sang một bên đi, đừng cản trở cứu người.”
Minh Hiểu Khê cũng không có thời gian lằng nhằng với bọn họ.
Khi cô chuẩn bị đưa dao mổ rạch xuống thì bác sĩ Long kia lại hô lên.
“Ít nhất cũng phải gây mê đã chứ…”
Minh Hiểu Khê liếc anh ta một cái.
“Anh thấy anh ta có thể trụ được mấy giây nữa mà đòi gây mê. Ngu ngốc…”
Dứt lời cô dứt khoát hạ dao mổ rạch một đường…
“Tít tít…”
“Ô! Bệnh nhân đã hô hấp tốt hơn rồi. Huyết áp đang tăng và độ độ bão hoà oxy là 95%.”
Bác sĩ thực tập kia ngây ngốc hô lên.
Bác sĩ Long cũng mắt chữ o mồm chữ a như không thể tin nổi những gì mà mình đang nhìn thấy.
Lúc này một bác sĩ chạy đến, khi nhìn tình hình bệnh nhân, lại nhìn Minh Hiểu Khê.
Minh Hiểu Khê nghiêng đầu nhìn cô ấy.
“Lâu rồi không gặp, chị Tuệ…”
“Hiểu Khê…”
Bác sĩ Tuệ kinh ngạc hô lên.
“Con nhỏ này, về bao giờ vậy hả…”
Minh Hiểu Khê nhún vai.
“Em mới về thôi. Chị xử lý nốt cho bệnh nhân đi, lát nữa chúng ta gặp lại nhé.”
“Ok…”
Bác sĩ Long cùng bác sĩ thực tập ngơ ngác đứng ở một bên.
“Minh Hiểu Khê…”
Có tiếng người hô tên cô, Minh Hiểu Khê giật mình quay đầu lại.
“Hả…”
Lục Trình đi tới chỗ cô, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới.
“Con nhỏ này… Về khi nào vậy hả?”
Minh Hiểu Khê nhìn Lục Trình chớp chớp mắt đầy ngây thơ.
“Chào bác sĩ Trình… Lâu quá không rồi mới gặp lại anh…”
“Con nhóc này…”
Lục Trình bị cô chọc cho tức giận, hung hăng tiếng lên khoác tay kẹp cổ cô xuống.
Hai người hi hi ha cười nói vui vẻ khiến cho mọi người mắt chữ o mồm chữ a.
Trong một góc nhỏ, một nữ bác sĩ đứng ở đó hai tay siết chặt nắm đấm.
Phải biết rằng, Lục Trình ở bệnh viện có biệt danh mặt liệt, anh đối với mọi người, ngoại trừ Đỗ Nguyên Khang ra thì đều lạnh nhạt, nói chuyện chỉ bàn công việc, rất ít tụ họp cùng đồng nghiệp.
Bây giờ xuất hiện một cô gái khiến anh cười, còn thân thiết như vậy, mọi người đều kinh ngạc.
Bởi vì thời gian Minh Hiểu Khê thực tập ở bệnh viện này khi đó không tính là quá lâu, nên số người biết cô cũng không quá nhiều.
(còn tiếp)