Ba năm sau.
"Hiểu Khê! Cô không thể ở lại đây thật sao?"
Một cô gái ngoại quốc da trắng, tóc xoăn ôm lấy một cô gái phương đông quyến luyến không rời.
Minh Hiểu Khê đẩy gọng kính.
"Lily... Tôi phải trở về đất nước của tôi, ở đó tôi có người nhà, bọn họ rất mong nhớ tôi..."
Lily khóc lớn.
"Tôi sẽ rất nhớ cô đấy!"
"Tôi cũng vậy... Tôi sẽ luôn nhớ đến cô, bạn tốt của tôi ạ..."
Minh Hiểu Khê tạm biệt Lily xách theo hành lý đi vào bên trong...
"Chào mừng quý khách đã đến với chuyến bay của hãng hàng không VNA..."
Cô lên máy bay đến chỗ ngồi của mình, kéo lên bịt mắt, nghiêng đầu ngủ.
Đêm hôm trước là tiệc chia tay mọi người tổ chức cho cô, cô uống hơi nhiều hiện tại rất mệt mỏi.
Ngay khi Minh Hiểu Khê kéo bịt mắt che lên ngủ, một đoàn người chậm rãi tiến đến, tiếng người nói chuyện xôn xao.
"Sếp, bên kia đã sắp xếp ổn thoả hết rồi..."
"Ừm... Cậu xem theo dõi tình hình cho tốt."
"Vâng..."
Máy bay cất cánh, các tiếp viên hàng không bắt đầu đi tới hỏi thăm chăm sóc khách hàng của mình trên chuyên bay.
Máy bay bay ổn định, hơn 2 giờ đồng hồ sau khi cất cánh thì bất ngờ gặp thời tiết xấu.
Áp xuất không khí giảm, máy bay lắc lư, những hành khách trên máy bay có chút hoảng sợ, nhưng rất nhanh họ đã được tiếp viên hàng không nhẹ nhàng trấn an.
Khi máy bay đã bay qua vùng thời tiết xấu, mọi hành khách thở phào nhẹ nhõm, ai nấy đều vui vẻ, yên tâm nói chuyện nhỏ với nhau.
"Tôi... Tôi..."
Nhưng vẫn có một người phụ nữ mang thai do quá hoảng sợ mà run rẩy, cô ấy bắt đầu hít thở không thông...
"Cô Hằng... Cô có nghe thấy tôi nói gì không?"
Tiếp viên trưởng lo lắng chạy tới xem tình hình.
Người phụ nữ cảm thấy vô cùng khó thở, cả người bắt đầu tím tái lại.
"Tôi... Tôi..."
Tiếp viên trưởng nhanh chóng thông báo trong khoang hành khách.
"Rất xin lỗi vì phải làm phiền các vị, nhưng hiện tại trên chuyến bay của chúng tôi có một nữ hành khách mang thai gặp vấn đề cần giúp đỡ, xin hỏi trên chuyến bay của chúng ta có ai là bác sĩ không ạ... Chúng tôi cần sự giúp đỡ... Xin hãy giúp chúng tôi..."
"Tôi... Tôi là bác sĩ..."
Một người trung niên giơ tay, sau đó đi tới chỗ người phụ nữ mang thai xem xét tình hình.
Nhưng khi kiểm tra tình hình của bệnh nhân, ông ấy lại không có cách nào chuẩn đoán chính xác được.
Người phụ nữ đang mang thai mỗi lúc một khó thở hơn, cả người bắt đầu lên cơn co giật nhẹ...
"Cô ấy, có thể bị sản... sản giật hay không..."
Tiếp viên hàng không tiếp tục phát đi thông báo tìm sự giúp đỡ.
Lúc này tiếp viên trưởng nhớ đến, trên chuyến bay này có một hành khách VIP là Tiến sĩ bác sĩ...
Tiếp viên trưởng nhanh chóng đi tới khoang thương gia tìm người.
Minh Hiểu Khê đeo tai nghe, trên mắt che bịt mắt ngủ vô cùng ngon giấc.
Tiếp viên trưởng nhìn cô đang ngủ ngon, hít một hơi nhẹ nhàng lay người gọi.
"Cô Hiểu Khê... Cô Hiểu Khê..."
"Hửm..."
Minh Hiểu Khê đang mơ mình phi ngựa trên đồng cỏ xanh thì bị đánh thức, cô có chút không hài lòng.
Tiếp viên trưởng ái ngại, nói.
"Xin lỗi vì đã làm phiền cô, hiện tại ở khoang phổ thông có một hành khách nữ đang mang thai gặp vấn đề sức khỏe, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô..."
"Vấn đề như thế nào?"
Minh Hiểu Khê kéo tai nghe và bịt mắt xuống, hoàn toàn bỏ đi cái dáng vẻ chưa tỉnh ngủ khi nãy, nghiêm túc đi cùng tiếp viên trưởng.
Tiếp viên trưởng nhanh chóng thuật qua tình hình của bệnh nhân một lượt.
Minh Hiểu Khê đi tới chỗ người phụ nữ mang thai, cô nhìn qua biểu hiện bên ngoài, lại bắt mạch, đo huyết áp...
"Ai là người nhà bệnh nhân..."
Minh Hiểu Khê nhìn những người xung quanh hỏi.
Một người đàn ông đứng ở gần đó ấp úng lên tiếng.
"Là tôi, tôi là chồng của cô ấy?"
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, sắc mặt lạnh lùng.
"Vợ anh bị tiểu đường thai kỳ và huyết áp cao anh có biết không?"
"Tôi... Tôi..."
Người đàn ông ấp úng. Minh Hiểu Khê cười lạnh, gằn giọng.
"Là biết hay không?"
"Tôi... Tôi biết..."
"Biết mà các người vẫn liều lĩnh đi máy bay đường dài như vậy?"
"Tôi..."
Minh Hiểu Khê trừng mắt nhìn người chồng một cái.
Cô nhanh chóng nới lỏng quần áo của bệnh nhân, lấy ra một bộ kim châm cứu bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân.
Cho bệnh nhân thở oxy. Cho cô ấy uống một viên thuốc nhỏ...
Qua khoảng 5 phút, cuối cùng tình hình của bệnh nhân cũng có sự ổn định, mọi người thở phào một tiếng.
Minh Hiểu Khê nói với tiếp viên trưởng.
"Các cô cần nhanh chóng liên hệ tìm một sân bay gần nhất để hạ cánh đi, bệnh nhân này không thể duy trì đến hết chuyến bay dài này được, cô ấy cần phải đến bệnh viện trong vòng một hoặc dài nhất cũng chỉ là hai giờ đồng hồ nữa..."
Tâm trạng của mọi người mới vừa thả lỏng một chút, lúc này lại một lần nữa bị treo ngược.
Người chồng hốt hoảng.
"Không được, nếu hạ cánh như vậy thì chúng tôi phải làm sao..."
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, nghiêm trọng nói.
"Điều anh cần quan tâm lúc này là sự an toàn của vợ và con anh kìa... Nếu tiếp tục bay dài hết chuyến thì vợ và con anh sẽ một xác hai mạng..."
Người chồng nghe xong, không những không lo lắng cho vợ con, mà còn quát nạt Minh Hiểu Khê.
"Cô đừng nói láo, không phải vợ tôi đang ổn đấy sao..."
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, lại chỉ vào vợ anh ta, giọng nói lạnh lùng đầy nghiêm túc.
"Vợ anh tạm thời ổn định là nhờ tôi dùng phương pháp đặc biệt để duy trì, nhưng sau hơn một giờ hoặc cùng lắm là đến hai giờ nữa, nếu vợ anh không được đưa tới bệnh viện thì tôi cũng không thể làm gì thêm nữa, anh lúc đó chỉ có thể ôm một xác hai mạng..."
Người đàn ông nghe cô nói xong thì như phát điên.
"Không, tôi không tin, cô là đồ lang băm..."
Người vợ nhìn chồng mình rơi nước mắt, giọng nói yếu ớt.
"Anh thật quá đáng... Tôi không nghĩ anh lại có thể nhẫn tâm với mẹ con tôi như vậy đấy..."
Nói rồi cô ấy nắm lấy tay Minh Hiểu Khê cầu xin.
"Cầu xin cô giúp tôi với..."
Minh Hiểu Khê siết chặt tay cô ấy trấn an.
"Được... Cô đừng lo lắng hãy hít thở đều, tôi sẽ giúp cô và con cô an toàn..."
Tiếp viên trưởng lúc này đã chạy đi thông báo với cơ trưởng về sự việc.
Cơ trưởng nhanh chóng quyết định sẽ xin hạ cánh khẩn cấp ở sân bay gần nhất.
Sau khi phi hành đoàn phát ra thông báo, chuyến bay sẽ hạ cánh ở một sân bay gần nhất, tất cả mọi hành khách đều đồng ý với quyết định này của phi hành đoàn.
Nhưng có một sự ngược đời và vô lý đã xảy ra, chính là những người khác không có ý kiến gì, nhưng người duy nhất phản đối lại là chồng của người phụ nữ.
Anh ta gào thét lên với tiếp viên trưởng.
"Các người đang làm cái quái gì vậy hả? Tôi nói rồi, cô ta không chết được đâu, có chết thì tôi cũng không kiện các người, các người hạ cánh làm cái gì..."
Anh ta vừa la lối còn vừa muốn ra tay đánh người.
Minh Hiểu Khê nhìn không được lập tức ra tay khống chế anh ta.
Nhưng anh ta vẫn chưa chịu yên, anh ta gào lên chửi mắng người phụ nữ.
"Con đàn bà chết tiệt, con đàn bà vô dụng nhà mày. Bao nhiêu người chửa đẻ không sao, sao mày không làm được hả?..."
Người phụ nữ nghẹn ngào rơi nước mắt. Minh Hiểu Khê nghe những lời anh ta nói thì tức giận giáng cho một bạt tai.
"Bộp..."
"Câm mồm..."
Khi cô muốn dạy dỗ cho tên đàn ông khốn nạn một trận, thì người phụ nữ vì bị kích động lại phát co giật khó thở, cô nhanh chóng buông người ra để đến kiểm tra tình hình của người phụ nữ.
(còn tiếp)