Lục Lam Chi chết trân tại chỗ, không thể tin nổi mà mắt chữ o mồm chữ a nhìn Minh Hiểu Khê.
Đây chính là bà nội của anh Trường Sinh, cũng là bạn trai của Minh Hiểu Khê, vậy mà cô gái này lại dám ăn nói như vậy với bà như vậy.
Lục Lam Chi hoàn toàn không biết, Minh Hiểu Khê lúc này đối với chuyện tình cảm của mình và Đoàn Trường Sinh, trong lòng đã có kết luận đứt đoạn rồi.
Lúc này tâm trạng của cô vô cùng không tốt, người nhà của anh lại đến tìm cô, nói những lời cảnh cáo như vậy, chính là đang chọc vào lòng tự trọng của cô.
Vậy nên khi họ đã không tôn trọng cô thì cô cũng chẳng muốn nể mặt ai cả.
Bà cụ Thời phải hít vào mấy hơi thật sâu, nét mặt cứng lại, trong lòng tự nhủ phải làm nốt những gì mình muốn làm.
Bà cụ nhìn cô, giọng nói lạnh lùng đầy trịnh thượng.
“Tôi cho cô 500 triệu, cô lập tức rời xa khỏi thằng Trường Sinh cháu trai của tôi…”
Minh Hiểu Khê mở to mắt chớp chớp, đọc truyện bao nhiêu lâu nay, không nghĩ đến tình huống cẩu huyết, sặc mùi nhà giàu đánh uyên ương, dùng tiền đuổi người này lại xảy ra ở trên người của cô.
Thấy Minh Hiểu Khê không nói gì, chỉ đang chớp chớp mắt nhìn mình, bà cụ lại nghĩ là cô chê tiền mình cho ít, bà ta trong lòng đắn đo, có chút xót ruột, nhưng vẫn cắn răng nói.
“1tỷ…”
Minh Hiểu Khê vẫn nhìn bà cụ chằm chằm, không nói gì cả khiến cho bà cụ tức giận gằn giọng.
“Cô đừng có mà tham lam quá…”
Lục Lam Chi vội vàng ngăn bà ta lại, nói nhỏ.
“Bà, cho cô ta thêm đi, cháu sẽ phụ thêm với bà…”
Bà cụ Thời vỗ vỗ tay cô ta, nhỏ giọng.
“Không phải bà không có tiền, mà là bà không muốn cho cô ta được voi đòi tiên như vậy…”
“Kệ đi bà, miễn là làm cho cô ta rời khỏi anh Trường Sinh, thì chúng ta cần gì phải tiếc chứ. Còn hơn là để mai này cô ta bước vào nhà chúng ta rồi chiếm tài sản…”
“Ừm… Cháu nói đúng…”
Bà cụ Thời bị Lục Lam Chi thuyết phục. Đúng lúc Minh Hiểu Khê đang muốn nói không cần tiền của bọn họ, thì bà ta lại nhanh hơn cô, nói tiếp.
“2tỷ…”
Minh Hiểu Khê dừng lại suy nghĩ, đầu óc xoay chuyển một chút, dù gì thì cũng chia tay, nếu bọn họ muốn cho mình tiền, thì chi bằng mình cứ lấy mang đi từ thiện cho quỹ trái tim cho em cũng được.
Khi cô đang muốn nói đồng ý, đúng lúc Đoàn Trường Sinh ở bên ngoài đi vào.
Anh nhìn chằm chằm bà nội mình và Lục Lam Chi.
“Tại sao hai người lại ở đây?”
Lục Lam Chi vừa nhìn thấy Đoàn Trường Sinh, cô ta chột dạ lui về sát bên cạnh bà cụ Thời.
Bà cụ Thời nhìn thấy cháu trai cũng có chút chột dạ, hơi lúng túng.
“À! Bà…”
Đoàn Trường Sinh nhìn hai người lại nhìn sang Minh Hiểu Khê.
Anh cười đầy chua chát.
“Bà muốn cầm gậy đánh uyên ương theo phong cánh đập tiền ạ.
Nhưng hình như bà định giá cháu hơi rẻ mạt thì phải. Giá trị con người của cháu hiện tại cũng đáng giá mấy chục tỷ chứ nhỉ…”
“Cháu…”
Bà cụ Thời bị những lời nói của cháu trai chọc cho tức giận, thiếu chút nữa là ôm ngực ngất đi.
Lục Lam Chi vuốt lưng cho bà cụ, nhìn Đoàn Trường Sinh hơi cúi đầu nhỏ giọng.
“Anh, anh đừng nói như vậy, bà sẽ tức giận, như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu ạ.”
“Vậy anh phải nói như thế nào?”
Đoàn Trường Sinh nhìn cô ta, cười như không cười hỏi lại.
Lục Lam Chi cúi đầu không nói thêm nữa. Bà cụ Thời vỗ vỗ tay cô ta an ủi rồi nhìn cháu trai nhà mình.
“Cháu doạ người như vậy làm gì, muốn con bé phát bệnh, hay muốn cả bà và nó cùng nhập viện với ông cháu một thể…”
Minh Hiểu Khê day day trán, nhìn ba người một nhà trước mặt, lạnh lùng nói.
“Chuyện riêng của nhà các người, mời về nhà của mấy người mà nói, tôi đang rất mệt, muốn nghỉ ngơi, xin phép không tiếp được…”
Nói rồi cô đưa tay ra cửa làm động tác tiễn khách.
Bà cụ Thời thở phì phò trừng mắt nhìn cô, sau đó vịn vào Lục Lam Chi, hai bà cháu dìu nhau đi sang nhà Đoàn Trường Sinh ở đối diện.
Đoàn Trường Sinh vẫn đứng tại chỗ, anh nhìn cô, hỏi.
“Khi nãy có phải nếu anh không đến, có phải em sẽ đồng ý hay không?”
“Anh biết rồi còn hỏi làm gì?”
Minh Hiểu Khê nhún vai thờ ơ, lạnh nhạt trả lời.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô, thất vọng.
“Tại sao chứ? Tại sao em lại…”
Cô cười nhìn anh, giọng nói mang theo đầy sự chua chát.
“Đoàn Trường Sinh, tôi nói cho anh biết, anh đừng có quá coi trọng mình như vậy.
Anh nghĩ rằng mình tốt đẹp quá, hay nghĩ tôi yêu anh đến ngu người, không biết suy nghĩ, không có lòng tự trọng, lê lết níu kéo anh?”
“Anh…”
Đoàn Trường Sinh muốn giải thích, nhưng anh chưa kịp nói gì đã bị cô ra dấu cắt ngang, cô nói tiếp.
“Anh muốn nói chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, anh muốn tôi nghe anh giải thích hả?”
Cô chỉ chỉ vào người anh, gằn giọng.
“Đầu tôi có não chứ không phải bã đậu, anh hiểu không?”
“Anh biết. Nhưng…”
Anh muốn nắm tay cô, nhưng cô không cho, lời nói của anh cũng bị cô ngắt ngang.
“Đừng nhưng… Khi tôi nhìn thấy anh và cô gái khác ở trong nhà anh dưới tình huống như vậy, tôi cũng không ghen linh tinh, lý trí nói rằng tôi phải nghe anh giải thích.
Nhưng khi tôi nhận ra, cô gái kia đang mặc trên người chiếc áo sơ mi tôi tặng cho anh, thì tôi đã rất tức giận vì món quà mình tặng không được anh coi trọng, nhưng tôi vẫn muốn nghe anh giải thích…”
Cô nhìn anh, cười lên đầy châm chọc.
“Nhưng anh không tìm tôi để giải thích, mà lại biểu diễn một màn ôm ấp tình nồng ngay khi tôi quay đi…”
“Anh không…”
“Haha… Anh không biết rằng khi tôi đó tôi đã quay trở lại và nhìn rất rõ nhỉ?
À! Làm sao mà biết được, bởi vì khi đó anh còn đang tập trung cho chuyện quan trọng hơn cơ mà…”
“Em nghe anh nói, mọi chuyện không phải như vậy… Khi đó…”
“Dừng…”
Một lần nữa câu nói của anh bị cô chặn ngang giữa chừng. Cô cười lớn.
“Anh đừng nói gì cả, nếu anh muốn nói thì đã không chờ đến ngày hôm nay rồi. Thời gian mấy ngày qua tôi đã hiểu rõ vị trí của mình ở chỗ nào rồi.”
Cô cười đẩy anh ra.
“Anh đừng viện cớ gì hết cả. Cho dù vì lý do gì đi chăng nữa, cũng là anh xếp tôi và chuyện của chúng ta ở sau cùng. Chờ khi anh làm xong những việc anh coi trọng kia anh mới nhớ đến còn có sự tồn tại của tôi.”
Cô lui về sau, nhìn anh, ánh mắt đầy sự bị thương và thất vọng.
" Chừng đó thời gian, tuy không quá dài, nhưng cũng đủ để nói lên tình cảm của anh, vị trí của tôi trong lòng anh, không được anh quan tâm hay coi trọng là bao rồi…
Mời anh về cho, tôi không muốn nghe anh nói gì hết cả…"
Cô vừa nói vừa đẩy người ra cửa.
Anh bị cô đẩy thì vẫn cố chấp đứng tại chỗ, đưa tay ôm chặt lấy cô.
“Em nghe anh nói, chỉ một lần này thôi…”
Cô ở trong ngực anh dãy giụa liên hồi, bên dưới chân đạp mạnh lên chân anh.
Đoàn Trường Sinh bị đau hít vào một hơi khí lạnh nhưng vẫn không buông người ra.
“Anh xin lỗi, là anh sai rồi…”
“Cút…”
“Á…”
Minh Hiểu Khê bất ngờ tung đòn đạp văng người ra, nhân lúc anh còn lảo đảo chưa phản ứng lại, cô đạp thêm một cước nữa, đá người ra khỏi cửa.
“Rầm…”
Không một động tác thừa, dứt khoát đóng sầm cửa lại.
“Trường Sinh…”
“Anh Trường Sinh…”
Bà cụ Thời và Lục Lam Chi vẫn đang chờ ở cửa nhà Đoàn Trường Sinh, khi nhìn thấy anh bị Minh Hiểu Khê thô bạo đạp ra ngoài, họ hốt hoảng chạy tới.
Đoàn Trường Sinh ôm bụng ngẩng đầu nhìn cánh cửa bị đóng chặt trước mặt mình, trong lòng trầm xuống, cả người như bị nhấn chìm vào một vũng bùn đen ngòm lạnh lẽo thấu xương.
(còn tiếp)