Đoàn Trường Sinh ở lại với Vũ Duy Mạnh, sáng ngày hôm sau mới trở về.
Vừa về đến nhà đã gặp Lục Lam Chi đang đứng ở trước cửa.
“Anh Trường Sinh, anh về rồi sao?”
“Ừm. Sao em lại ở đây?”
Đoàn Trường Sinh có chút mệt mỏi vì thiếu ngủ.
Lục Lam Chi dịu dàng.
“Em không được đến nhà anh hay sao ạ?”
Đoàn Trường Sinh phất tay.
“Anh không có ý đó. Em vào nhà đi.”
Vào đến nhà vì quá mệt, anh liền trở về phòng để cho Lục Lam Chi tự nhiên ngồi chơi.
Lục Lam Chi ngoan ngoãn nghe lời, chờ anh đi ngủ cô ta bắt đầu thu dọn nhà cửa rồi nấu cơm.
Minh Hiểu Khê trực ca về rất mệt mỏi, uống qua loa một cốc sữa cũng về phòng ngủ.
Nhưng cô còn chưa kịp nhắm mắt, ở bên ngoài phòng khách đã vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ.
“Bốp…”
Minh Đình Huy bừng bừng lửa giận tát Minh Thu Hiền một cái.
Tiếng khóc lóc, mắng chửi người của Đặng Tuyết Trinh.
“Con ngu này, mày trả lại tiền cho tao… Trả lại tiền cho tao…”
Minh Thu Hiền thân xác tàn tạ để mặc cho mẹ mình cấu xé.
“Con thực sự không biết mà, con đâu có ngờ hắn ta lại lừa con chứ…”
“Mày ngu… Ngu lắm… Ngu lắm… Huhu… Tiền của tôi… Tiền của tôi…”
Đặng Tuyết Trinh gào lên thảm thiết. Tất cả tiền của nhà bà ta đều đưa hết cho Minh Thu Hiền đi chạy án cho con trai rồi. Bây giờ thằng kia ôm tiền trốn mất, bọn họ phải làm sao đây.
Minh Hiểu Khê không thể nghe thêm được nữa, mở cửa đi ra bên ngoài.
“Mọi người làm cái gì vậy ạ?”
Nhìn thấy cô Minh Đình Huy ngồi xuống sô pha, dùng tay xoa mặt, giọng nói nặng nề.
“Nhà bác bị lừa hết tiền rồi… Mất hết rồi.”
Minh Hiểu Khê thở dài nhìn bọn họ, ngay từ đầu nhà cô đã khuyên can hết lời, nói đó là một cái bẫy mà nhà bác cả đâu có chịu nghe, cứ một mực muốn chạy án, giờ thì hay rồi, bị lừa.
“Mọi người đã báo cảnh sát chưa ạ?”
Được cô nhắc nhở Minh Đình Huy mới nghĩ đến, vội vàng hô lên.
“Đúng rồi, phải báo cảnh sát, báo cảnh sát…”
Minh Thu Hiền nghe thấy là báo cảnh sát thì lập tức hô lên, lao đến ngăn bố mình lại.
“Không được, không được báo cảnh sát…”
“Tại sao không thể báo cảnh sát chứ?
Nhà chúng ta mất nhiều tiền như vậy, tại sao lại không báo cảnh sát, ông mau báo đi… Báo nhanh lên.”
Đặng Tuyết Trinh đẩy Minh Thu Hiền ra một bên.
Minh Thu Hiền loạng choạng đứng lên.
“Mẹ, chúng ta đưa tiền cho người ta là để chạy án…”
Minh Thu Hiền nước mắt dàn dụa, dưới thân cô ta một dòng máu chảy ra, nhưng cô ta không để ý, cô ta điên cuồng mà nói.
“Là để chạy án đấy, là việc làm vi phạm pháp luật đấy mẹ hiểu không hả…”
“Thế tao phải chịu mất hết à?”
“Phải, mất, mất hết, mất hết mẹ hiểu chưa…”
Đặng Tuyết Trinh tuyệt vọng lao đến đánh Minh Thu Hiền.
“Tại mày, tất cả là tại mày, nếu mày không giới thiệu thằng đó cho chúng tao, nếu mày không nói nó có thể chạy án thì làm sao chúng tao bán hết của nả mà đưa cho nó chứ.
Tất cả là tại mày…”
“Á… Đau, con đau mẹ ơi…”
“Mày còn biết đau à, sao mày không chết luôn đi…”
Minh Hiểu Khê thấy hai mẹ con đánh nhau.
Bên kia Minh Đình Huy như người mất hồn không quan tâm đến chuyện gì đã trở về phòng đóng kín cửa.
“Máu…”
Minh Hiểu Khê phát hiện ra bất thường, dưới người của Minh Thu Hiền có rất nhiều máu chảy ra.
Cô hoảng hốt can hai người ra.
“Bác, đừng đánh nữa, chị Hiền chảy máu rồi…”
Nhưng Đặng Tuyết Trinh đang trong cơn tức giận nào có để ý đến cái gì, càng đánh càng hăng máu, sức lực cũng rất khoẻ.
“Mày tránh ra, đây là chuyện của nhà tao.
Hôm nay tao phải đánh chết con này…”
“Bụp…”
“Bác Trinh…”
Minh Hiểu Khê không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn, một đòn đạp bay Đặng Tuyết Trinh ra khỏi người Minh Thu Hiền.
Minh Thu Hiền lúc này tay ôm chặt bụng, sắc mặt tái nhợt, dưới thân cô ta toàn là máu đỏ, mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng lên mũi.
Minh Hiểu Khê bắt mạch cho cô ta, quát lên với Minh Đình Huy.
“Bác Huy, mau gọi cấp cứu, gọi cấp cứu…”
Minh Đình Huy bị tiếng cô quát giật mình, mở cửa chạy ra.
Khi nhìn thấy người Minh Thu Hiền toàn là máu thì hoảng sợ.
“Có, có chuyện gì?”
“Bác mau gọi cấp cứu…”
Minh Hiểu Khê một lần nữa hô lên. Minh Đình Huy lúc này mới khôi phục lại một chút thần trí mơ màng.
“À… được, được… Gọi cấp cứu… Gọi cấp cứu…”
Đặng Tuyết Trinh bị Minh Hiểu Khê đạp cho ruột gan muốn lòi ra ngoài, bị đau mới tỉnh táo lại mấy phần.
Khi nhìn thấy con gái toàn máu là máu thì quá sợ hãi mà ngất đi.
Minh Hiểu Khê vừa về nhà đã lại quay lại bệnh viện cùng một ca cấp cứu.
“Gọi bác sĩ, mau tìm bác sĩ đến đây… Bệnh nhân bị xảy thai do va chạm mạnh, có dấu hiệu băng huyết…Mau gọi bác sĩ khoa sản.”
Vừa xuống khỏi cáng cứu thương cô đã hô lớn.
Lục Trình đang chuẩn bị đi về, đúng lúc gặp được cũng quay trở lại cùng cô.
Mấy y tá thấy cô đẩy bệnh nhân vào thì nói.
“Các bác sĩ khoa sản, trưởng khoa đang mổ đẻ cho bệnh nhân đa thai, một bác sĩ phụ theo trưởng khoa, còn một bác sĩ đang một cấp cứu thai ngoài tử cung…”
“Không còn một ai?”
Minh Hiểu Khê hỏi. Y tá gật đầu, không còn một ai.
Minh Hiểu Khê gật đầu, đeo găng tay y tế vào, nói với những người xung quanh.
“Kiểm tra chỉ số sinh tồn của bệnh nhân…”
“Chỉ số huyết áp đang giảm thấp, 80/60 mmHg. Nhịp tim rất chậm…”
Minh Hiểu Khê nhìn các chỉ số trên màn hình mà tay chân lạnh toát.
“Tìm các bác sĩ khoa khác xem có ai có thể giúp được hay không?”
“Bệnh viện đang quá tải vì các bệnh nhân của vụ tai nạn liên hoàn hôm trước, và một vụ hơn trăm cháu bé ở trường tiểu học ngộ độc thực phẩm mới chuyển vào… Thực sự không có ai có thể đến hỗ trợ vào lúc này.”
Minh Hiểu Khê nghe y tá nói, lại nhìn Minh Thu Hiền sắc mặt đang trắng dần chuyển xanh, chân tay lạnh ngắt, cô hạ quyết tâm.
“Tiêm cầm máu với ổn định huyết áp trước đã…”
“Nhưng liều lượng…”
“Đưa thuốc cho tôi, tôi tự tiêm…”
Y tá run rẩy đưa thuốc đến cho cô. Minh Hiểu Khê nhận lấy thuốc do dự một chút rồi nhanh chóng tiêm cho Minh Thu Hiền.
Vừa tiêm vừa theo dõi các chỉ số, cô nói với Lục Trình.
“Anh đi chuẩn bị phòng mổ đi…”
“Em định làm gì?”
Lục Trình ngơ ngác hỏi. Minh Hiểu Khê liếc anh một cái.
“Bảo anh đi thì anh cứ đi đi, nhanh lên.”
“Ờ…”
Lục Trình đi chuẩn bị phòng mổ, bên này Minh Hiểu Khê đẩy Minh Thu Hiền đi làm các kiểm tra cần thiết.
Phòng mổ chuẩn bị xong, người lập tức được đưa vào trong. Cô nói với y tá.
“Tôi với Lục Trình đi vào trong trước, tạm thời ổn định tình hình của bệnh nhân, chị chờ các bác sĩ ở bên kia xong, lập tức đưa người sang bên này nhé.”
“Được… Nhưng…”
Cô y tá còn muốn nói gì đó thì bị cô ngăn lại.
“Đừng nhưng…”
Cô y tá nghẹn lời lại gật đầu.
“Tôi biết rồi…”
Minh Hiểu Khê nhìn Minh Đình Huy và Đặng Tuyết Trinh.
“Hai bác có đồng ý để cháu làm phẫu thuật đầu tiên cho chị Hiền không?”
“Mày… Mày có thể không?”
Đặng Tuyết Trinh cả người vẫn run run hỏi.
Minh Hiểu Khê nhìn thẳng bà ta, giải thích.
“Tình hình của chị ấy hiện tại rất nguy hiểm, mọi người phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất. Cháu sẽ cố gắng hết sức…”
“Các bác sĩ đâu. Tại sao mày lại làm… Mày mới chỉ là sinh viên thực tập, liệu…”
Minh Đình Huy nhìn cô nói. Minh Hiểu Khê nghiêm túc nhìn thẳng ông ta nói.
“Hiện tại bác cũng thấy rồi, tất cả các bác sĩ đều bận, mà tình hình của chị ấy cần phải lập tức xử lý, nếu không tính mạng sẽ bị đe doạ.”
(còn tiếp)