Minh Hiểu Khê mang theo xe thuốc chuyên dụng và đồ cấp cứu khẩn cấp đến, thấy hiện trường đang hỗn loạn.
Những y bác sĩ gào thét hô mọi người yên lặng, nhưng ai cũng không chịu nhường ai, chen chúc lên trên lộn xộn chửi bới.
“Á…”
Một cô y tá bị xô ngã. Minh Hiểu Khê đỡ cô ấy lên, đi tới cầm lên một cái loa, hô lớn.
“Tất cả trật tự, nếu không chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đưa tất cả ra bên ngoài.
Còn la hét chen chúc, chửi bới hăng như vậy thì cũng không thể chết ngay được đâu.”
Mọi người nghe cô nói thì cũng tạm dừng, chỉ có người đàn ông ở trên cáng cứu thương vẫn la hét.
“Mẹ nó, bệnh nhân đau chết đi sống lại, bác sĩ không thăm khám thì thôi còn ở đó nạt nộ người ta à…”
Minh Hiểu Khê nhìn người đàn ông đang nằm trên cáng mồm la mép giải kia, cô đặt loa xuống, từ từ đi tới chỗ anh ta, sau đó hung hăng đè anh ta xuống.
Người đàn ông bị cô đè xuống, đau đến la toáng lên.
“Đau, đau chết ông đây rồi. Cái cô này làm cái gì vậy.”
Minh Hiểu Khê nhìn anh ta, tay dùng sức hơn, giọng lạnh lùng.
“Anh nằm xuống và im miệng lại cho tôi. Đây là bệnh viện, chúng tôi đang rất bận, đầu óc cần sự tập trung cao độ, nếu anh còn oang oang cái mỏ quạ của mình, khiến cho các bác sĩ không thể tập trung làm việc, gây ra sai sót thì anh chính là hung thủ giết người đấy.”
“Cô đang doạ nạt ai đấy hả? Nếu có sai sót cũng chính là do các người chuyên môn yếu kém, đừng có đổ thừa lung tung.”
Minh Hiểu Khê ấn người anh ta xuống, cắm kim truyền.
“Á…”
Người nọ không chú ý mà hét lên một tiếng. Minh Hiểu Khê như bị tiếng hét của anh ta làm cho giật mình mà đâm lệch.
“Úi…”
Cô liếc anh ta một cái.
“Đã bảo anh đừng có làm rối thì anh không nghe, bây giờ thì thấy chưa, xảy ra sai sót rồi, mà người chịu thiệt chính là anh đấy thôi.”
“Cô, cô cố ý… Chắc chắn là cô cố ý…”
Người đàn tức giận gào thét.
“Suỵt…”
Minh Hiểu Khê ra dấu im lặng cho anh ta, lại lấy ra một kim truyền khác.
“Tôi cố ý cái gì, tôi chính là bị anh làm giật mình nên xảy ra sai sót.”
Thấy cô đâm kim tới người nọ lập tức im lặng lại, không dám làm loạn nữa, mẹ kiếp, anh ta sợ đau, mà người này đâm chính là đau thấu trời xanh.
Minh Hiểu Khê nhìn biểu hiện của anh ta thì cười hài lòng.
“Rất tốt, ở trong bệnh viện, con người có ý thức thì phải biết giữ yên lặng…”
Cô nhìn sang Lục Trình đứng bên kia, nói.
“Anh đứng bên này trông chừng bệnh nhân này, nếu anh ta đau quá mà không thể giữ yên lặng thì lập tức gọi cho em, em giúp anh ta truyền thêm thuốc.”
“Được…”
Lục Trình gật đầu đi tới.
Giải quyết xong một kẻ ồn ào, cô lại đi tới chỗ người phụ nữ kia, mỉm cười nhìn cô ta.
“Còn chị này, con trai của chị chỉ là đang ngủ mà thôi, nếu chị muốn khám nhanh chóng thì tôi giúp chị nhé.”
“Cô, cô muốn làm gì hả?”
Người phụ nữ ôm con vô thức lùi về phía đằng sau.
Minh Hiểu Khê vẫn nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Không có gì, tôi sẽ làm giấy cho chị đi chụp chiếu, làm xét nghiệm, bởi vì hiện tại ở bên ngoài con trai chị không có bất cứ tổn thương nào cả, cho dù là một chút sây xát hay bầm tím cũng không có.
Vậy lên chúng tôi cần dùng máy móc để kiểm tra bên trong cho cháu.”
Cô vừa ghi tên các xét nghiệm và chụp chiếu cần làm, vừa giải thích tiếp.
“Trong đây có một số dịch vụ cần thực hiện, như chụp cắt lớp, cộng hưởng từ… các dịch vụ này bảo hiểm y tế chỉ chi trả chi phí làm khi phát hiện ra vấn đề.
Nếu không phát hiện có vấn đề, kết quả bình thường thì chị phải tự trả tiền.
Chị hiểu chứ?”
Người phụ nữ nghe cô nói xong thì mắt chữ o, mồm chữ a.
“Vậy tôi không làm mấy cái dịch vụ này…”
“Vậy không được, không làm những cái này thì chỉ bảo chúng tôi chuẩn đoán bệnh cho con chỉ kiểu gì, trong khi ở bên ngoài cháu không có bất cứ biểu hiện gì. Một vết xước nhỏ còn chẳng có…
Hay chị nói biểu hiện lâm sàng của cháu cho chúng tôi một chút, nhớ nói rõ ràng chuẩn xác, nếu không chuẩn bệnh nhầm, tiêm nhầm thuốc thì lại khổ…”
“À… À… Vậy thì tôi ngồi chờ, các cô xếp phòng cho tôi…”
Người phụ nữ cười trừ ngồi xuống ghế. Minh Hiểu Khê khẽ gật đầu.
“Được rồi, vậy chị đi sang bên kia đi, sẽ có người giúp chị làm thủ tục.”
Người phụ nữ đỏ mặt cúi đầu ôm con đi sang một bên.
Minh Hiểu Khê lại đi tới trước những bệnh nhân nhẹ đang ngồi chờ, nói.
“Xin lỗi mọi vì sự bất tiện này, nhưng đây là bệnh viện, chúng tôi luôn đặt tính mạng người bệnh lên hàng đầu, bởi vì vậy, nên chúng tôi phải ưu tiên những bệnh nhân nặng hơn.
Rất mong mọi người thông cảm, chúng tôi sẽ nhanh chóng kiểm tra và dẫn mọi người đến những khoa phù hợp, để các bác sĩ thăm khám.
Trong quá trình chờ đợi, mọi người vui lòng giữ im lặng để các bác sĩ tập trung cấp cứu.
Nếu ai có biểu hiện khó chịu bất thường như chóng mặt, buồn nôn… Thì nhanh chóng thông báo với nhân viên y tế ạ…
Xin cảm ơn.”
Nhìn cô gái nhỏ khí thế áp đảo trước mặt, mọi người cũng không làm loạn nữa, yên lặng ngồi xuống ghế chờ các bác sĩ đến làm các kiểm tra cho mình.
Nhờ sự yên tĩnh mà tốc độ, sự tập trung của các bác sĩ được tăng cao, bệnh nhân cũng nhanh chóng được phân loại đưa đến các khoa khác nhau tiếp nhận.
Những bệnh nhân nặng cần làm phẫu thuật cũng được đưa tới làm thủ tục phẫu thuật.
Vũ Duy Mạnh nằm trên cáng cứu thương, Minh Hiểu Khê đi tới kiểm tra cho anh.
Khi nhìn thấy là cô, người đàn ông bên cạnh nhỏ giọng nói nhỏ.
“Chia buồn cùng anh bạn đã gặp bà la sát…”
Vũ Duy Mạnh cười trừ một tiếng.
Khi Minh Hiểu Khê đẩy xe thuốc đến, anh liền lên tiếng.
“Chúng ta là bạn mà đúng chứ? Xét về góc độ thân hơn có khi cũng được coi là người một nhà đi…”
Minh Hiểu Khê lấy thuốc, nhíu mày.
“Vậy nên?”
Vũ Duy Mạnh giật giật khoé môi.
“Vậy nên, chị dâu, chị có thể nhẹ nhẹ tay với em không?”
“À! Chỉ cần anh yên lặng để tôi tập trung thì được…”
“À! Vâng, em yên lặng mà…”
Minh Hiểu Khê nhếch khoé môi, trêu chọc.
“Không nghĩ đến, anh là đàn ông con trai lại nhát thế đấy.”
Vũ Duy Mạnh sắc mặt đổi trắng thay đen.
“Đau mà, sao lại phân biệt nam nữ chứ…”
“Ừm… Xong rồi…”
“Hả? Xong rồi?”
Vũ Duy Mạnh kinh ngạc nhìn đến tay mình, kim truyền đã cắm xong mà cái cằm muốn rớt xuống, anh chưa thấy đau mà.
Sau khi Minh Hiểu Khê rời đi, anh mới liếc mắt nhìn người bên cạnh.
“Ông đúng là cái loại không đáng tin chút nào, có đau đâu mà làm thấy ghê, hại tôi sợ nên mất mặt theo…”
Người đàn ông chua ngoa bên cạnh mím môi, hận chết Minh Hiểu Khê, trên đời đúng là không gì đáng sợ bằng đàn bà mà, nhất là đàn bà học y.
Đoàn Trường Sinh vừa chợp mắt một chút, thì nhận được điện thoại báo Vũ Duy Mạnh bị tai nạn, anh lại phải dậy trong đêm chạy tới bệnh viện.
Khi nhìn thấy người chỉ bị thương nhẹ đã về phòng bệnh anh mới yên tâm.
Anh vào thẳng vấn đề, hỏi.
“Làm sao mà bị tai nạn vậy?”
Vũ Duy Mạnh còn chưa kịp trả lời thì Vũ Duy Tùng đã trả lời trước.
“Là tại một con đàn bà nhầm chân ga… Thật quá đen đủi…”
Đoàn Trường Sinh gật đầu.
“Không sao là tốt rồi.”