Sau khi làm xong tất cả Minh Hiểu Khê nhìn cẩn thận kiểm tra lại các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân, cô thoáng thở ra một hơi.
“Làm được rồi…”
Mọi người xung quanh cũng không nghĩ cô có thể làm được, trong mắt nhìn nhau.
Người nhà bệnh nhân khi nghe tin tính mạng của con mình tạm thời được bảo tồn, có thể chờ giáo sư đến thì vui mừng đến phát khóc, thiếu một chút nữa là quỳ gối dập đầu với Minh Hiểu Khê.
Khi ông Tư đến, sau khi kiểm tra cho bệnh nhân một lượt, đã vô cùng hài lòng với biểu hiện của cô cháu gái kiêm học trò.
“Làm tốt lắm, cậu bé hôm nay có thể giữ được mạng, công đầu này thuộc về cháu rồi.
Mau đi chuẩn bị đồ cùng ông đi làm phẫu thuật nào?”
“Cháu có thể sao ạ?”
“Có thể, phụ tá của ông, ông chọn ai thì sẽ là người đó…”
“Vâng ạ…”
Khi Minh Hiểu Khê nhảy chân sáo vui vẻ đi chuẩn bị đồ phẫu thuật, để lại Đào Mộng Điệp và mấy người bạn phe cô ta ghen tỵ đến đỏ cả mắt.
Lục Trình thì vẫn ngồi ngây ngốc ở một bên, nhìn bàn tay của mình mà suy nghĩ miên man.
Khi mọi thứ tưởng chừng như đã ổn thì vấn đề mới lại phát sinh.
Minh Hiểu Khê thay đồ đi tới cửa phòng phẫu thuật, cô thấy bố của cậu bé bệnh nhân kia đang lạy lục van xin cô y tá, người vợ ở bên cạnh cũng khổ sở khóc đến muốn ngất đi.
“Tôi xin các người hãy cứu lấy con chúng tôi, chúng tôi sẽ nộp tiền sau mà, không quỵt đâu…”
“Có chuyện gì vậy?”
Minh Hiểu Khê đi tới hỏi bọn họ.
Nhận ra cô, người đàn ông vội vàng chạy tới khẩn cầu.
“Gia đình tôi đang lo tiền viện rồi, sẽ nhanh chóng gom đủ thôi, xin bác sĩ hãy cứu con chúng tôi với!”
Cô y ta thở dài lắc đầu.
“Đây là nguyên tắc rồi, cho dù các anh có cầu cạnh cô ấy hay là cả giáo sư đi chăng nữa, nhưng nếu như người nhà không đóng tiền thì ca mổ vẫn không thể tiến hành.
Chúng tôi cần chi phí chi trả thuốc men và trang thiết bị.
Nếu như ai cũng như anh chị thì chúng tôi phải làm sao đây?”
Minh Hiểu Khê nhìn hai vợ chồng lấm lem, khuôn mặt hốc hác đầy mệt mỏi, cô biết gia đình họ rất khó khăn, số tiền phẫu thuật khá lớn, để gom trong vòng một thời gian ngắn đối với họ quá khó khăn.
“Bệnh nhân đang chuyển xấu, cần nhanh chóng làm phẫu thuật gấp, tại sao vẫn còn chưa chuẩn bị xong!”
Một y tá chạy đến xem tình hình chuẩn bị phẫu thuật ở phòng mổ sốt sắng hỏi.
Cô y tá đứng ở đó, trả lời.
“Người nhà còn chưa đóng viện phí…”
“Xin các người hãy cứu con chúng tôi, tiền chúng tôi sẽ gom đủ nhanh thôi mà…”
“Xin hãy cứu thằng bé mà…”
Hai vợ chông quỳ xuống dưới chân bọn họ cầu xin.
Minh Hiểu Khê đỡ hai người dậy, ngó xung quanh, gọi Lục Trình.
“Lục Trình… Lục Trình…”
Lục Trình còn đang thất thần ở trong thế giới riêng của chính mình, không chú ý đến mọi chuyện bên này, lúc này nghe có người gọi mình anh mới hồi thần.
“Ơi!”
Minh Hiểu Khê nói với anh.
“Anh đi lấy thẻ của em, thanh toán chi phí phẫu thuật và tiền viện phí cho con của hai bọn họ đi…”
Nói rồi cô quay sang cô y tá kia, nói.
“Tiền tôi sẽ đóng, cô nhanh chóng chuẩn bị phòng phẫu thuật để cấp cứu cho bệnh nhân đi.”
Hai vợ chồng Hoàng Sa dập đầu cảm ơn với Minh Hiểu Khê.
“Cảm ơn cô, gia đình chúng tôi đội ơn cô…”
Minh Hiểu Khê kéo bọn họ lên.
“Ơn huệ gì cũng để sau đi, hai người đi theo bạn của tôi đóng tiền rồi ký giấy đồng ý phẫu thuật đi…”
“Được, được…”
Giải quyết xong hết tất cả vấn đề, Minh Hiểu Khê tiến hành rửa tay sát khuẩn rồi đi vào trong phòng phẫu thuật.
6h đồng hồ trôi qua ca phẫu thuật rất thành công, cậu bé đã được cứu sống và đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Minh Hiểu Khê mệt mỏi lắc lắc cái cổ cứng ngắc của mình.
“Ôi! Mệt muốn chết…”
“Bác sĩ…”
Hai vợ chồng Hoàng Sa vừa thấy cô ra đã chạy lại, đi cùng họ còn có mấy người già trẻ lớn bé đều có.
Trong đó có một ông cụ bị mất một chân, đôi mắt mờ đục đang nhìn cô, ông hiền từ nở nụ cười.
Hoàng Sa nói với Minh Hiểu Khê.
“Bác sĩ, hôm nay thực sự là cô đã cứu sống gia đình chúng tôi rồi…Đội ơn cô…”
“Anh đừng nói như vậy, đây là trách nhiệm của chúng tôi mà…Cuộc phẫu thuật rất thành công, mọi người chờ thêm một chút nữa là có thể vào thăm cháu rồi…”
“Cảm ơn cô… Còn số tiền kia, chúng tôi đã gom góp nhưng chưa đủ… Cô có thể…”
Không cần Hoàng Sa nói hết câu, Minh Hiểu Khê đã gật đầu, nói.
“Có thể… Anh không cần vội, khi nào có thì đưa cho em cũng được…”
Minh Hiểu Khê mỉm cười, cô thân thiện đổi cách xưng hô từ tôi sang em với Hoàng Sa.
Hoàng Sa nghe cô nói, hai mắt ánh lệ như bừng sáng, rối rít cảm ơn cô.
“Vậy sao? Được vậy thì cảm ơn cô quá…”
“Em còn nhiều việc nên xin phép đi trước ạ…”
Minh Hiểu Khê đi rồi, bên này người nhà của cậu bé kia đã đồng loạt hướng đến cô mà cúi đầu.
Những nhân viên y tế khác nhìn thấy cảnh này thì truyền tai nhau. Sự việc Minh Hiểu Khê ngày hôm nay, dù chỉ là một sinh viên thực tập nhưng trong tình thế cấp bách đã thành công làm thủ thuật cấp cứu, cứu sống bệnh nhân, còn có việc cô đồng ý bỏ tiền đóng viện phí giúp cũng được truyền ra.
Có một người đã quay và đưa thông tin sự việc lên trên mạng xã hội, sự việc được truyền đi với tốc độ ánh sáng mạnh…
Cộng đồng mạng cũng nhanh chóng tìm ra hoàn cảnh của gia đình Hoàng Sa.
Bố anh là một thương binh, vì tham gia kháng chiến chống Mỹ cứu nước bị thương, sau khi thống nhất đất nước, mãi về sau mới lập gia đình.
Hoàng Sa là con trai duy nhất của ông cụ. Anh cũng là một người lính hải quân đã giải ngũ, hiện đang làm công nhân xây dựng…
Thông tin được nhiều người tìm hiểu và xác nhận.
Lúc này đây sự việc càng được đẩy lên cao trào, việc làm của Minh Hiểu Khê lại càng được tôn vinh và ca ngợi.
Cộng đồng mạng cũng bắt đầu hô hào quyên góp tiền để giúp đỡ gia đình anh Hoàng Sa.
“Cô ta đúng là may mắn thật đấy, đánh không đánh địa cũng có thể làm một ván đẹp như vậy.”
Đào Mộng Điệp tức giận đạp bay cái ghế xô vào tường.
Cô bạn Hà Giao của cô ta vội vàng khuyên can.
“Cậu đừng có tức giận mà mất lý trí, cậu quên là cô ta đã vi phạm nguyên tắc sẽ bị kiểm điểm hay sao?”
Đào Mộng Điệp cười lạnh đầy sự chế giễu.
“Hừ… Kiểm điểm thì thế nào, danh tiếng của cô ta đang thịnh như vậy, ai dám đụng đến hả?
Không sợ bị cộng đồng mạng tấn công đến chết.”
Đúng như lời Đào Mộng Điệp nói, chuyện Minh Hiểu Khê chỉ là một sinh viên thực tập, nhưng dám tự ý chỉ định rồi còn làm thủ thuật cấp cứu cho bệnh nhân, đã bị bệnh viện và nhà trường tổ chức họp kiểm điểm.
Minh Hiểu Khê đứng ở trước mặt mọi người sống lưng thẳng tắp.
Người phát ngôn truyền thông của bệnh viện lên tiếng.
“Cô Minh Hiểu Khê, cô có biết việc làm của mình vi phạm nguyên tắc mà bệnh viện đề ra không?”
“Tôi biết…”
Giọng nói trong trẻo, điềm tĩnh trả lời.
Người phát ngôn khẽ nhíu mày, tiếp tục hỏi.
“Nếu đã biết, tại sao cô vẫn cố tình vi phạm.”
“Tôi không vi phạm, tôi làm việc theo chỉ định của giáo sư của mình.”
Minh Hiểu Khê nói rồi đưa lên chiếc điện thoại của mình, bật một file ghi âm lên.
Ông Tư ngồi ở bên dưới cơ mặt khẽ co rút.
Đỗ Nguyên Khang ghé tai ông nói nhỏ.
“Ông nội, con báo này nhà mình hôm nay nhờ ông gánh ạ…”
“Xéo…”
Ông Tư đá Đỗ Nguyên Khang một cái, hung hăng mà đuổi người.
(còn tiếp)