Đỗ Nguyên Khang đẩy theo một cái bàn, trên đó là một mô hình người.
Ông lão đi ở đằng sau anh, vừa vào cũng không chào hỏi nhiều, lập tức vào thẳng vấn đề.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ học thực hành các kỹ thuật cơ bản nhất.
Khoá học này là tiền đề quan trọng nhất, các bạn cần phải nắm vững để trở thành một bác sĩ thực thụ.
Kỹ thuật đo dấu hiệu sinh tồn, tiêm trong da, test lẩy da, tiêm dưới da, tiêm bắp nông, tiêm bắp sâu, tiêm tĩnh mạch, truyền dịch tĩnh mạch, truyền máu, cấp cứu ngừng hô hấp – tuần hoàn, hút đờm dãi, cho người bệnh thở oxy, thay băng – cắt chỉ vết thương, thụt tháo, thông tiểu, cho người bệnh ăn bằng đường xông…”
Máy chiếu bật lên, giọng nói trầm ổn của ông lão vang lên đều đều.
“Vì lượng kiến thức rất rộng và có nhiều thuật ngữ riêng, vậy nên trong quá trình học tôi mong các anh các chị tập trung tinh thần chú ý 100% cho tôi.”
Ông lão bắt đầu giảng bài, Đỗ Nguyên Khang làm minh hoạ theo từng lời nói.
Sự kết hợp giữa lời nói, cùng minh hoạ thực hành, làm cho các sinh viên đều cố gắng tập trung cao độ nhất.
Mắt phải nhìn rõ, tai phải vểnh cao, tay ghi chép thật nhanh, não cật lực ghi nhớ.
Trong phòng học, không có một chút xôn xao, hay âm thanh nào khác ngoài âm thanh khàn khàn giảng bài của ông lão, và tiếng dụng cụ trên tay Đỗ Nguyên Khang va chạm vào nhai trên khay dụng cụ.
Sau hơn 45phút học, kết thúc giờ dạy ông lão đã rời đi.
“Ôi! Mẹ ơi! Quá đáng sợ…”
“Đây là học hay huấn luyện siêu nhân thế này.”
Các sinh viên thả lỏng người, kêu lên đầy sự đau khổ.
Đỗ Nguyên Khang đứng ở trên bục giảng nhìn những sinh viên kia đầy cảm thông, đơn giản dặn dò.
“Các bạn về nhà cần phải tự mình luyện tập thật nhiều, nâng cao kỹ thuật.
Sau khi chương trình đào tạo này kết thúc, giáo sư sẽ từ trong các bạn chọn ra ba người mà thầy ấy ưng ý nhất, hướng dẫn trực tiếp cho các bạn đó…
Tôi rất mong các bạn cố gắng hết mình, và tôi chờ đợi được đón đàn em mới…”
Nói xong Đỗ Nguyên Khang cũng thu dọn đồ và rời đi.
Lúc này sinh viên ở trong lớp bắt đầu ồn ào lên, ghé đầu chụm tai nhau mà tám chuyện.
Một nam sinh đeo kính lên tiếng đầu tiên.
“Này, tôi nghe nói lão giáo sư của chúng ta chính là thần y Lão Tư nổi danh trong giới y học đấy.
Mấy năm trước ông ấy chính là người điều trị chính, cứu sống Quốc Vương của nước X đó.”
Một sinh viên nữ, tóc xoăn vàng kinh ngạc hỏi lại.
“Thông tin có chính xác không vậy.”
Sinh viên nam đeo kính đẩy đẩy gọng kính, khẳng định chắc nịch.
“Hoàn toàn chính xác 100%. Nghe nói lần này ông ấy đến đây là muốn nhận học trò để truyền y bát.”
“Thật sao?”
Tất cả mọi người đều trong mắt ngạc nhiên, căng tai lên để nghe cho rõ.
Sinh viên nam đeo kính hất cằm, nói.
“Thật chứ đùa cái gì.”
Anh ta nói xong mọi người lại thêm một trận xôn xao.
“Vậy chúng ta phải cố gắng hết mình, được thần y truyền y bát thì lo gì sau này ra trường không có việc tốt chứ.”
Dương Thanh Đan nghiêng người về phía Minh Hiểu Khê, nói nhỏ.
“Hiểu Khê, cậu nói chúng ta có cơ hội trở thành học trò của thần y hay không?”
Minh Hiểu Khê gật đầu.
“Cơ hội là chia đều cho mọi người mà. Chỉ cần chúng ta cố gắng.”
Minh Hiểu Khê thở dài trong lòng, cô thật sự muốn nói, nhưng các cậu chỉ có thể tranh đoạt hai suất thôi, còn tôi không cần tranh cũng phải lết thân đến nhận một suất rồi.
Ông nội Tư nói cô có thiên phú về y thuật, vẫn luôn truyền dạy cho cô, ông đã từng nói, chỉ cần cô thông qua hết học phần lý thuyết ở trường, thì ông sẽ đến cầm tay chỉ việc cho cô thực hành.
Và hôm nay ông đến để cầm tay chỉ việc cho cô đây mà.
Nhớ lại những lời anh Nguyên Khang miêu tả quá trình, được ông nội Tư cầm tay chỉ việc của anh ấy, mà cô đã cảm thấy run rẩy rồi đây này.
“Ting…ting…”
Nguyên Khang: “Nhóc con! Anh và ông nội chờ em ở nhà hàng Hoa Sen Vàng, mau đến đây…”
Minh Hiểu Khê nhìn tin nhắn của Đỗ Nguyên Khang mà tóc tai đã dựng thẳng. Ôi! Những ngày tháng ăn chơi của cô nay còn đâu.
“Ting…ting…”
Nguyên Khang: “Ông nội nói em mang theo cả bạn trai gì đó của em đến cho ông nhìn…”
Hiểu Khê: “Vâng…”
Minh Hiểu Khê xoa xoa tóc mấy cái, sao nhà mình truyền tin nhanh quá vậy chứ.
Cô thở dài nhắn tin cho Đoàn Trường Sinh.
Hiểu Khê: “Anh tan học chưa? Cùng em đi gặp một người được không?”
Đoàn Trường Sinh: “Anh đợi em ở dưới sân trường nhé.”
Minh Hiểu Khê đọc tin nhắn của anh xong liền muốn rời đi, nhưng lại bị Dương Thanh Đan kéo lại.
“Này! Cậu về rồi sao? Chúng ta cùng đi ăn đi…”
“Hôm nay tôi có hẹn rồi, hẹn cậu khi khác nhé!”
Minh Hiểu Khê cười, lắc đầu nói với cô ta.
Nhưng Dương Thanh Đan lại cười, nắm chặt lấy tay của cô hơn.
“Cậu có hẹn với bạn trai chứ gì, chúng ta có thể cùng đi ba người mà.”
Minh Hiểu Khê nhìn cô ta, tay đẩy người ra, nửa đùa nửa thật từ chối.
“Không thể đâu bạn ơi! Chúng tớ hẹn hò riêng tư mà, đâu thể mang bóng đèn theo được chứ.”
Nói rồi, cô vẫy tay rời đi, bỏ lại Dương Thanh Đan dậm chân trợn mắt ở phía sau.
Minh Hiểu Khê cười lớn, chạy đi. Dương Thanh Đan kia nghĩ cô ngu thế hả, đi hẹn hò còn dẫn cô ta theo để làm cái gì.
Một người mà đòi theo người khác đi hẹn hò là có ý gì ta… Chậc chậc… Haizzz… Thời buổi này trà xanh càng ngày càng lộng hành quá đi mất.
Đoàn Trường Sinh đón Minh Hiểu Khê ở dưới sân trường, hai người đi thẳng từ trường đến nhà hàng Hoa Sen Vàng.
“Hôm nay chúng ta đi gặp mặt ai vậy?”
Đoàn Trường Sinh vừa lái xe vừa hỏi bạn gái.
“À! Là ông nội Tư của em và cháu trai của ông, anh Nguyên Khang.”
“Két…”
“Ai ui! Sao vậy?”
Xe bất ngờ phanh gấp, Minh Hiểu Khê đưa tay sờ trán mình, may mà không bị sưng.
Đoàn Trường Sinh kinh ngạc nhìn sang cô.
“Sao em không nói sớm với anh?”
Đoàn Trường Sinh biết rõ ông nội Tư trong lời nói của Minh Hiểu Khê.
Đó là Thần y đã cứu mạng Minh Hiểu Khê và nhận cô làm cháu gái, kiêm đệ tử truyền y bát.
Ông ấy cũng là người đã chữa khỏi bệnh cho em gái của anh, là ân nhân của nhà anh…
Minh Hiểu Khê khó hiểu nhìn anh.
“Em không nghĩ anh sẽ phản ứng mạnh như vậy đâu. Hôm trước về nhà em chơi anh rất thoải mái và nhanh chân mà…”
Lúc này Đoàn Trường Sinh có thể chắc chắn một điều, cô bạn gái nhỏ nhà mình đang ghim thù anh.
Anh cười còn khó coi hơn mếu.
“Anh sai rồi. Nhưng mà em yêu, nếu anh bị mất mặt em cũng không được lợi gì mà, phải không?”
“Ừm… Nói cũng đúng, không thể để lão ế Nguyên Khang kia cười chê em được…”
“Đúng vậy! Anh có thể mất mặt nhưng em thì không thể được, không cho phép một ai có cơ hội cười chê bạn gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu của anh cả.”
Đoàn Trường Sinh ra sức tung tuyệt chiêu vuốt mông ngựa.
Minh Hiểu Khê nghe anh nói cũng xuôi tai, chỉ tay vào một siêu thị ở gần đó.
“Đến siêu thị kia thì dừng lại chúng ta mua chút quà chào hỏi.”
“Được…”
Hai người vào siêu thị, lúc này Đoàn Trường Sinh mới lặng lẽ thở ra một hơi.
Xém chút nữa là toi mạng rồi. Sau này ngàn vạn lần không thể đắc tội với cô gái nhỏ này được.
Minh Hiểu Khê đi dọc các quầy hàng, cuối cùng chọn được mấy lốc sữa chua và sữa tươi.
Đoàn Trường Sinh nhìn cô chọn mà mắt tròn mắt dẹt.
“Sao em lại mua những thứ này?”
Minh Hiểu Khê cho đồ vào giỏ hàng, tay lại với mấy túi hạt hướng dương vị dừa.
“Yên tâm, em chọn chỉ có chuẩn thôi, sẽ không hại anh mất mặt đâu.”
“À!”
Đoàn Trường Sinh rất muốn phản bác, anh nhìn là biết, mình nên mang theo quần để đội là vừa có được hay không?
Nhưng anh lại không dám cãi lại… Chấp nhận đi theo cô lựa đồ.
(còn tiếp)