Ân Khả bật cười, vẻ mặt điền tĩnh đưa Trịnh Tuyết vào trong phòng.
“Mễ Mễ là người thế nào cả bệnh viện này đều biết, chắc là có hiểu lầm gì rồi.”
Trịnh Tuyết lắc đầu.
“Đấy là anh chưa biết đó thôi.”
Vừa điều trị vừa nghe Trịnh Tuyết kể, nhưng câu chuyện mà cô ta nói ra làm Ân Khả phải suy xét lại người em họ này của mình. Tiếng ồn ào ở bên ngoài vang lên, tiếng chửi mắng, quát tháo của một bà lão nào đó.
“Bác sĩ kiểu gì mà lại cháu gái của tôi ra bộ dạng thế kia hả.”
Ân Khả cũng Trịnh Tuyết bước ra ngoài, nhìn thấy Mễ Mễ đang cúi gập người xuống xin lỗi bà lão. Vẻ mặt tức giận, ánh mắt ghét bỏ lời xin lỗi chân thành của cô.
“Xin lỗi là được sao.”
Bác sĩ Triệu vội đứng ra.
“Xin bác bình tĩnh, đây chỉ là sự cố trách nhiệm bác sĩ Lê sẽ chịu, xin bác hay chú ý.”
Bà ta quay sang nhìn mọi người đang săm soi, nói nhỏ gì đó. Ánh mắt cũng lờ đi, Mễ Mễ mặt mày tối lại, nhìn vẻ cáu gắt của bà ta chỉ có tiền mới xoa dịu được.
Trịnh Tuyết bật cười.
“Không ngờ Mễ Mễ tự cao tự đại mà cũng phải đi cúi đầu trước người khác haha.”
Ân Khả chọc vào chiếc mụn đang đỏ của cô ta, tiếng hét thảm thương vang lên.
“Á…đau mà anh.”
Điều trị xong, Trịnh Tuyết vui vẻ rời đi, đi đến giữa sảnh cô ta quay lại đi đến khoa tâm lý. Ánh mắt đầy vui vẻ gõ cửa bước vào.
“Mễ Mễ chuyện lúc này em có sao không.”
Tiểu Mễ lờ cô ta đi, ánh mắt khó chịu, cây bút đang viết cũng dừng lại.
“Chị không có việc gì ở đây thì xin mời ra ngoài.”
Trịnh Tuyết cười nhẹ.
“Chị có lòng tốt nên mới hỏi thăm mà em còn nói thế.”
Mễ Mễ đập mạnh tay xuống bàn làm việc quát lớn.
“Chị nghe không hiểu à, mau đi ra ngoài cho tôi.”
Cánh cửa phòng đóng lại, Tiểu Mễ nhắm mắt cố lấy lại bình tĩnh. Y tá La nhìn Trịnh Tuyết ra ngoài vẻ mặt vênh lên tự đắc. La La tức thầm đi lên trước giả bộ ngã đổ ly cà phê lên chiếc váy trắng của chị ta.
“Ôi thôi chết, tôi bất cẩn quá.”
Trịnh Tuyết đứng hình nhìn chiếc váy mới của mình, một cậu bé tung tăng tay cầm theo chiếc bút đen quyệt thêm một đường. Chị ta tái mặt đi tức giận hất tay La La ra gào lên:
“Chiếc váy mới của tôi.”
Cậu bé ban nãy cũng bị làm cho sợ bật khóc, y tá La vội chạy đến ôm cậu dỗ dành.
“Là người mà quát với trẻ con như thế à.”
Người qua người vào cũng nhìn Trịnh Tuyết với ánh mắt trách móc. Trịnh Tuyết nhìn mọi người không ai đến giúp mình, chị ta tức giận rời đi. Khuôn mặt cau có cũng sự vướng bỉnh đi ra ngoài bệnh viện.
“Đúng là đen đủi.”
Tiểu Mễ về nhà sau một ngày làm việc mệt mỏi, khuôn mặt ủ rũ vào phòng bếp lấy cốc nước lạnh. Từng cốc từng cốc được cô uống sạch, nhớ đến những lời chửi mắng của bà cô hồi sáng Mễ Mễ bỏ cốc nước xuống. Tiếng chuông vang lên, cô đi ra ngoài xem ai đến. Ngụy Thành vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa nhà, Mễ Mễ thở dài mở cửa cho anh.
“Anh đến có việc gì.”
Cố Ngụy Thành nhìn khuôn mặt đỏ ửng một bên của cô tức giận nói:
“Bà ta đánh em sao.”
Mễ Mễ nhớ lại ban nãy mình có áp mặt vào chai nước đá.
“Không…do tôi bất cẩn thôi.”
Ngụy Thành không tin.
“Bà ta đánh em thật thì anh sẽ thay em giải quyết.”
Mễ Mễ thở dài, cô không muốn làm cho mọi chuyện trở nên to hơn.
“Anh mà làm gì đừng mong chúng ta còn có lần sau gặp mặt.”
Cố Ngụy Thành cứng họng lại, anh đưa cho cô túi kem mua ban nãy, đặt vào trong tay cô anh mới yên tâm rời đi. Bóng lưng Ngụy Thành dần xa, ngôi nhà đối diện cũng sáng đèn, Mễ Mễ thở dài cầm theo túi kem đi vào trong.
Tiểu Mễ ngắm những chiếc kem trước mặt bật cười.
“Mình đang nghĩ viển vông gì thế.”
Cuối tuần, Y Y vui vẻ đến nhà Mễ Mễ, mở cửa nhà bước vào nhìn cô bạn thân lâu ngày mới gặp vẫn còn nằm ngủ say Y Y cười thầm.
“Cậu còn dám ngủ hả để xem lát cậu còn ngoan như vậy được không.”
Từng nét bút được Y Y đưa nhẹ nhàng, vẽ xong cô bật cười. Kiếm Hiệp Hay
“Xong.”
Mễ Mễ cảm giác có cái gì đó man mát ở trên mặt mình, cô tỉnh dậy sờ lên. Y Y vội đứng dậy cầm tay Mễ Mễ lại.
“Cậu tỉnh rồi à mau qua đây.”
Mễ Mễ tròn mắt nhìn Y Y.
“Cậu đến từ lúc nào thế.”
Y Y cười nhạt.
“Cậu hỏi thừa quá, lâu lâu mình mới đến chơi tớ có chụp vài bức ảnh rồi.”
Mễ Mễ gật đầu rồi đi vào nhà vệ sinh, một tiếng hét lớn vang lên. Y Y bật cười, quá muộn rồi, nhìn những hình ảnh đã gửi cho Cố Ngụy Thành, anh ngồi đọc sách cũng bật cười. Mễ Mễ hốt hoảng chạy ra, mặt cô đã được lau sạch sẽ.
“Cậu có gửi cho ai không đấy.”
Y Y cười tủm tỉm đưa điện thoại ra cho Mễ Mễ.
“Cô ấy dễ thương vậy.”
Nhìn người gửi là Cố Ngụy Thành, Mễ Mễ ngồi bịch xuống ghế sofa, giữa tuần gặp chuyện khiibg vui giờ còn phải mất mặt.