Y Y vui vẻ nhắn tin giục Tiểu Mễ mau ra chỗ sân bóng rổ gần nhà. Tiểu Mễ dụi dụi cặp mắt vẫn còn đang buồn ngủ của mình, nhắn lại một câu
" được". Y Y đọc xong thở dài nhìn ngắm xung quanh, ánh mắt long lanh khi thấy đàn anh đang chơi bóng rổ, thân hình săn chắc, múi nào ra múi đó.
"Anh Nhất Trạch thật sự là đẹp trai quá đi à."
Y Y không rời được mắt, không để ý đến bên trong An Đoàn đang nhìn chằm chằm, cậu đứng dậy đập mạnh vào hàng rào. Cô lùi lại theo phản ứng, nhưng thật xui xẻo chân Y Y vấp vào hòn gạch ngã xuống đường. An Đoàn thấy hành động của mình phản tác dụng bất lực.
"Người gì mà vừa yếu đuối còn hay thích sinh sự."
"An Đoàn cậu còn không chạy ra giúp tôi à." Y Y mặt hậm hực.
An Đoàn lấy chiếc áo lên rồi chạy nhanh ra ngoài, cậu cảm giác lần nào gặp Tống Y Y là ngày đó không được yên ổn. An Đoàn đỡ Y Y dậy, vẻ mặt lạnh tanh như không phải lỗi của mình.
"An Đoàn đại ca à, làm người ta bị thương thế này còn không xin lỗi à."
Cậu ngơ ra, viết thương chỉ ở tí đầu gối sao lại là nặng. Y Y véo tai An Đoàn một cái, ánh mắt oán trách.
"Tại cậu mà anh Nhất Trạch bị thua đấy."
An Đoàn ngơ người ra từ đâu trên trời dán xuống một cái lỗi bản thân không biết. Anh buộc áo vào eo cô rồi kéo vào trong sân. Y Y thấy thế khen ngợi trưởng thành hơn nhiều rồi.
Tiểu Mễ từ trong nhà vội chạy ra, cô không để ý liền va vào sau lưng một người lạ. Tiểu Mễ vội cúi đầu xin lỗi, Ngụy Thành lắc đầu chê bai.
"Cậu làm thế này có khi sớm muộn cũng đi gây họa đấy."
Tiểu Mễ phủ nhận:"Do tôi chạy gấp quá thôi."
Ngụy Thành gật gật đầu không muốn đôi co với cô. Lê Tiểu Mễ ngắm nhìn anh một lượt bộ đồ Ngụy Thành mặc không giống đi chơi lắm. Anh bất lực búng nhẹ vào trán cô.
"Đau."
"Cậu mà cũng biết đâu à, chúng ta ra sân bóng."
Tiểu Mễ tròn mắt, bản thân không nghe lầm đấy chứ một con người ít vận động như cậu ta cũng chơi bóng rổ. Cố Ngụy Thành đi được vài bước liền quay lại kéo cô đi.
Đến sân bóng, Tiểu Mễ khó hiểu nhìn mọi người xung quanh, quay lại nhìn bản thân.
"Chuyện gì thế mấy bạn nữ toàn mặc váy ngắn còn mình mặc quần."
Cố Ngụy Thành cười mỉm:
"Cậu ngốc như thế mới tốt."
Tiểu Mễ khó hiểu bước vào trong, cánh tay của Y Y dơ lên, cô thấy thế bật cười rồi chạy qua. Tiểu Mễ nhìn Y Y cô ấy cũng mặc váy ngắn, biểu cảm của Tiểu Mễ trở nên khó coi. Y Y quay sang an ủi, mặc váy để được mấy anh để ý thôi. Tiểu Mễ thở dài, một chiếc áo từ đâu bay vào người cô.
"Lê Tiểu Mễ cậu cầm hộ tôi."
Nhìn bóng lưng Ngụy Thành thành đi vào sân cô xem thử cậu ta chơi được như nào. An Đoàn cũng đứng lên đi vào sân. Tiếng hò hét của các bạn nữ xung quanh sân.
"An Đoàn cố lên...Nhất Trạch cố lên..."
Y Y nghe thấy An Đoàn cũng được cổ vũ bất ngờ.
"Tên An Đoàn đó cũng được cổ vũ à."
Tiểu Mễ cười ngượng, cô để ý đến vết thương ở chân Y Y, ánh mắt lo lắng.
"Cậu ổn chứ, tớ dẫn cậu đi đến hiệu thuốc."
Y Y lắc đầu, cô muốn ở lại cổ vũ anh Nhất Trạch. Tiểu Mễ thở dài cái tính đấy chắc không sửa được nữa rồi.
Ngụy Thành ghi bàn đầu tiên, sân bóng càng nóng hơn bao giờ hết. Người người kéo đến xem cổ vũ, tiếng xì xào hỏi bạn nam áo số 11 là ai. Y Y đứng cạnh giờ mới để ý đến số áo.
"Số 11 không phải ngày sinh của hai người đấy chứ."
Tiểu Mễ lắc đầu phủ nhận:
"Hai bọn tớ sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm mà."
Y Y không tin, người rời đi sau 3 năm lại học cùng trường số áo còn mang biểu tượng của hai người. Tiểu Mễ ngại không nói được gì, cô vẫn thắc mắc lần này quay về đây cậu ấy muốn làm gì.
Nhất Trạch nhìn đàn em mới chuyển đến bản thân đã coi thường. Trong lúc nghỉ nhìn bản số đã 35-30, An Đoàn khoác tay Ngụy Thành khen hết lời.
"Lần này lấy được vinh dự cho lớp chúng ta rồi."
Ngụy Thành cười nhẹ, tiến lại gần về phía Tiểu Mễ ra hiệu cô ném cho mình chai nước. Từng cặp mắt nhìn về hai người, tiếng xì xào to nhỏ của những người đến xem.
"Cậu ấy hình như có người yêu rồi."
"Theo tôi biết bạn nữ kia chỉ gần nhà thôi."
Y Y khó chịu nhìn hai bạn nữ đứng cạnh, người gì mà không có ý thức thích lo chuyện bao đồng. An Đoàn nhìn Y Y sắc mặt không được vui chắc do chuyện của Nhất Trạch đây mà, anh ngồi xuống uống ngụm nước.
"Đừng buồn, tôi nghị cậu nên đi an ủi anh Nhất Trạch của cậu đi."
Y Y đã khó chịu nghe thêm lời càm ràm của An Đoàn cô càng sôi máu hơn đánh mạnh vào vai anh một cái. An Đoàn quay lại nhìn Y Y, mặt cô như sắp khóc làm anh sợ hãi quay người sang.
"Tôi biết lỗi rồi cậu đừng khóc ở đây người ta nhìn đấy."
Tiểu Mễ bật cười nhìn đôi oan gia này, làm con gái nhà lành khóc chắc An Đoàn không về được nhà quá. Ngụy Thành ngồi xuống, bốn mắt chạm nhau, tim Tiểu Mễ đập loạn nhịp khẽ lùi lại. Bàn tay anh với ra đằng sau lấy áo che vào chân cô.
"Che cho khỏi nắng, chờ thêm một lát tôi dẫn cậu đi ăn kem."
Tiểu Mễ cười ngượng mình lớn rồi sao cậu ta làm như mình trẻ con vậy.