Vào lớp học, Mễ Mễ bình tĩnh đi lên chỗ ngồi, cô cười nhẽ một cái. Y Y giơ tay ra tán thưởng, thầy Lê “hừm” một tiếng.
“Hôm nay giảng đường chúng ta có một sinh viên trao đổi, các em nhớ giúp bạn ấy nha.”
Một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn từ bên ngoài bước vào. Y Y bất ngờ, kiểu tóc cùng cách ăn mặc sao cứ thấy quen quen.
“Mễ Mễ hình như cậu ấy khá giống…”
Tiểu Mễ đáp lại ngay.
“Là giống tớ.”
Thầy Lê cười tươi, ra hiệu cho sinh viên trao đổi giới thiệu của về mình. Cả giảng đường trầm trồ trước nụ cười tỏa nắng của bạn mới.
“Mình tên Mễ La…mong…mong các cậu giúp đỡ mình nhiều hơn.”
Nhã Nhi bật cười.
“Lại có thêm một quả bom nổ chậm rồi.”
Y Y nhìn sự giả nai của Mễ La liền tức giận, cái này chắc chắn là do chuẩn bị trước.
Mễ La gật đầu chào thầy Lê chạy nhanh đến vị trí gần Mễ Mễ. Ánh mắt đầy thỉnh cầu.
“Cậu ơi…chỗ đó không ai ngồi đúng không ạ.”
Chờ một lát không thấy đáp lại, Mễ La cười nhẹ rồi ngồi xuống. Ngoài khuôn mặt và giọng nói những cử chỉ khác hoàn toàn giống Mễ Mễ. Thầy Lê cười một tiếng rồi nói:
“Bạn mới giống Mễ Mễ lớp ta thật đấy.”
Những con mắt soi xét quay sang nhìn về phía Mễ La. Nhã Nhi cười khẩy, một kẻ không biết suy tính đang muốn tìm đường chết.
Hết giờ, Y Y kéo tay Mễ Mễ rời đi, một giọng nói nhỏ nhẻ từ phía sau vang lên.
“Mễ Mễ, cậu dẫn tớ đi tham quan trường được không.”
Tiểu Mễ cười ngượng không nói gì mà rời đi. Nhãn tiến lên vẻ mặt đầy chế giễu.
“Cậu là Mễ La à, đừng nghĩ giống người khác là được khen ngợi.”
Ánh mắt vô hồn của cô ta đã nói lên tất cả. Nhã Nhi xoay người rời đi với vẻ mặt đầy đắc ý. Tiểu Mễ đi ra sân bóng với vẻ mặt u buồn. Ngụy Thành nhẹ nhàng đi đằng sau, anh cười mỉm rồi bế cô lên cao. Mễ Mễ giật mình đánh vài cổ anh nhưng Ngụy Thành tránh được.
“Nào, em đang tính mưu sát người yêu mình đấy à.”
Mễ Mễ lắc đầu, Ngụy Thành bế cô đến chiếc ghế đá gần đó rồi đặt Mễ Mễ xuống. Ánh mắt trìu mến nhìn lên khuôn mặt đang nhăn nhó.
“Sao hôm nay em buồn vậy, ai bắt nạt em sao.”
Tiểu Mễ lắc đầu, cô kể cho anh nghe về chuyện ban sáng. Cố Ngụy Thành sững người, lại có sự trùng hợp thế sao. Mễ Mễ giật đầu, nhưng sự giống nhau này rất lạ.
Một giọng nói hớt hải từ phía sau.
“Mễ Mễ cậu để quên điện thoại này.”
Tiểu Mễ giật mình ngồi thẳng dậy, cô ta đến rồi. Nhìn từ xa Ngụy Thành cũng bất ngờ, cách ăn mặc cùng kiểu tóc thật rất giống nhau. Mễ La tiến lại nhìn thấy bên cạnh có một bạn nam khác liền ngại ngùng.
“Xin lỗi, có lẽ mình làm không gian của hai cậu bị gián đoạn rồi.”
Ngụy Thành lạnh lùng kéo tay Mễ La về phía mình.
“Cậu có thể đưa điện thoại cho tôi.”
Giọng nói to lớn làm Mễ La hoảng sợ, chân tay run run rồi đưa điện thoại cho Ngụy Thành. Mễ Mễ đứng ta ngăn lại, ra hiệu cho Ngụy Thành.
“Anh về trước đi.”
Mễ Mễ đưa cô ấy ra một bên, bẻ mặt nghiêm túc nói:
“Cậu sao lại muốn tiếp cận mình.”
Mễ La vội lắc đầu, ánh mắt tránh né rồi chạy đi xa. Lê Tiểu Mễ khó hiểu, bản thân chỉ mới đụng đến tay cô ấy mà sao đã sợ đến như vậy rồi.
Về đến nhà, Mễ Mễ mệt mỏi nằm trên ghế sofa, Cố Ngụy Thành tiến lại xoa nhẹ vào đầu cô. Ánh mắt dịu hiền ngắm nhìn Tiểu Mễ.
Mễ Mễ dựa đầu vào anh, cô cảm nhận được nhịp đập của Ngụy Thành. Trái tim đang đập nhanh của của anh làm mặt Mễ Mễ đỏ ửng lên. Anh ngượng ngùng quay mặt đi.
“Mễ Mễ em đỡ hơn chưa.”
Cô vội gật đầu rồi ngồi dậy, Ngụy Thành viện cớ đi dọn thức ăn. Bầu không khí ngập tràn sự ngại ngùng. Tại một quán cafe, Nhã Nhi tươi cười kể cho Nhất Trạch nghe chuyện hôm nay. Anh ta bất ngờ thốt lên.
“Cậu nói thật sao.”
Nhã Nhi gật đầu.
“Nếu vậy thì xem ra về sau lại có kịch hay để xem rồi.”
Tiếng cười thích thú của hai người vang rộng khắp không gian xung quanh. Sau bữa họp mặt, Nhã Nhi rời đi trước, bước ra bên ngoài, cô ta sững người, bóng người vừa lướt qua vừa quen lại vừa lạ.
“Người vừa đi qua là Mễ La đúng không.”
Nhã Nhi nhanh chân chạy đến bên cạnh kéo Mễ La lại.
“Sao cậu thay đổi rồi.”
Mễ La ngại ngừng, ánh mắt ngây thơ đó làm Nhã Nhi khó tin, chẳng lẽ nào cô ta thật sự không biết chuyện gì.
Ngày hôm sau, Mễ Mễ bước vào lớp, cô thấy có điền hơi kì lạ. Đã gần đến giờ học nhưng bạn nữ hôm qua không thấy đâu. Mễ Mễ đặt cặp xuống ghế một bạn khác tiến lại ngồi bên cạnh.
“Chào cậu Mễ Mễ.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Tiểu Mễ quay lại nhìn, vẻ ngoài ấy thật sự rất hợp với cô ấy. Y Y vỗ tay khen ngợi.
“Mễ La à, cậu như vầy có phải sinh đẹp không.”
Mễ La ngại ngùng ngồi vào ghế, vẻ từ tốn của ấy làm hai người mất hết sự nghi ngờ với cô. Sự thân thiết của ba người tăng thêm theo từng ca học, Y Y thường dẫn Mễ La đến sân bóng. Các thành viên cũng dần quen với cô ấy.