Bước vào nhà, Tiểu Mễ nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ trên bàn, cô bước lại mở ra xem. Tiểu Mễ ngơ ra mẹ mình đi chơi với bạn mà không báo trước. Cố Ngụy Thành đứng bên cạnh hóng chuyện, hai người bất giác đứng gần nhau. Tiểu Mễ tim đập thình thịch, mặt đỏ ửng lên.
"Cậu bị sốt hả." Cố Ngụy Thành vội hỏi han.
Tiểu Mễ lắc đầu, cô chạy vào trong bếp mở tủ lạnh ra, bên trong không có gì ngoài ra. Cô tức giận mắng thầm trong lòng.
"Mẹ, mẹ thật là quá đáng."
Bà đang ngồi ăn tối với tụi bạn liền hắt hơi một cái, vẻ mặt ngại ngùng chắc con bé thấy từ giấy ấy rồi.
"Nào chúng ta tiếp tục ăn đi."
Tiểu Mễ bất lực nhìn Cố Ngụy Thành, ánh mắt đầy mong đợi. Anh vội lắc đầu chỉ vào cánh tay đang băng bó của mình. Cô thở dài nhìn đống xoong nồi, lần đầu nấu ăn là 5 năm trước tí làm cháy bếp từ lần đó cô không dám nấu nữa. Cố Ngụy Thành cười thầm:
"Cậu nấu theo chỉ dẫn của tôi được không?"
Tiểu Mễ ngơ ra, quay sang nhìn anh, nấu theo chỉ dẫn có phải hơi quá không. Cố Ngụy Thành kiên định nói tiếp:
"Cậu muốn chết đói hay là muốn làm."
Cô gật đầu muốn ăn, Cố Ngụy Thành ngồi đối diện chỉ dẫn tình bước làm cho Tiểu Mễ. Tiếng động lớn từ xoong chảo trong bếp, Ngụy Thành nhìn bãi hỗn độn cười ngượng.
"Chắc làm xong cũng cháy thành than mất."
Một lát sau, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra khắp không gian bếp. Hai tô mì được bưng lên, trang trí đẹp mắt. Tiểu Mễ vỗ tay tự khen ngợi bản thân lần thứ hai nấu ăn đã đẹp mắt thế này. Cố Ngụy Thành cười lớn, kiểu này chỉ sợ không ai dám làm rể mẹ cậu. Tiểu Mễ nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt không vui nói:
"Mặc kệ."
Hai người ngồi xuống bàn thưởng thức tô mì nóng hổi, Ngụy Thành cười nhẹ:
"Không biết nấu ăn thì sau này sẽ có người tình nguyện nấu cho cậu."
Bầu không khí dần trở nên ám muội hơn, Tiểu Mễ ngại ngùng ngồi xa hơn chỉ bận tâm đến tô mì của mình. Cố Ngụy Thành ăn một miếng, cảm giác này thật sự quá kinh khủng. Tiểu Mễ tròn mắt muốn xem cảm nhận của anh.
Tiểu Mễ chờ một lát chỉ nhận lại ánh mắt né tránh, bày biện đẹp như thế chẳng nhẽ lại không ngon.
"Cậu cho tôi một nhận xét đi."
Cố Ngụy Thành lắc đầu không dám nói ra, cô thở dài tự bản thân ăn thử. Vừa nuốt một miếng, cổ họng rát lên vì cay, mặn đắng... Tiểu Mễ đặt vội đôi đũa xuống lấy tô mì của Ngụy Thành.
"Thôi để tôi đi úp bát mì cho rồi."
Ngụy Thành gật đầu, cách nấu này đúng là muốn hại chết người mà. Tiểu Mễ xấu mặt không dám nhìn anh, Ngụy Thành cười nhẹ đứng dậy xoa đầu cô.
"Không sao, lần sau tôi sẽ nấu cho cậu ăn."
Tiểu Mễ ngẩng đầu lên nhìn Cố Ngụy Thành đang hiền từ với mình. Sự ấm áp này giống với mẹ của cô xoa dịu sau mỗi lần mắc lỗi. Ngụy Thành vội rụt tay lại, bản thân dường như đã đi quá giới hạn.
"Tôi...tôi ra ngoài kia trước."
Anh ra ngoài với sự ngại ngùng, mặt đỏ lên, giọng nói cũng trở nên lắp bắp. Tiểu Mễ cũng khoonv khá hơn, tim cô đập mạnh, ngẩn người ra trước tô mì. Dọn dẹp xong, mẹ cô cũng đã về, bà vừa bước vào đã gửi thấy mùi mì tôm. Mẹ Tiểu Mễ gọi lớn:
"Lê Tiểu Mễ."
Tiểu Mễ ơ trên phòng nghe có tiếng gọi vội chạy xuống hỏi. Ngụy Thành cũng giật mình bước xuống theo. Bà bất lực nhìn cô con gái ngốc của mình, mở bếp hấp ra một nồi cháo gà hiện lên. Tiểu Mễ tròn mắt nhìn, cô ngạc nhiên nói:
"Có nồi cháo sao mẹ."
Bà gật đầu:
"Đúng là ngốc mà, mũi con mọi lần thính lắm sao hôm nay tệ vậy."
Cô cười ngượng, quay sang nhìn Ngụy Thành đang đứng phía, thật uổng công khi phải đi nấu mì. Mẹ cười khổ:
"Lần sau nhớ hỏi mẹ biết chưa."
Hai người nhìn nhau rồi vội gật đầu đồng ý. Tiểu Mễ thấy mẹ mình đã vào trong vội chạy đến xem, thật sự kà có nồi cháo. Cố Ngụy Thành cười ngã ngửa ra:
"Lê Tiểu Mễ cậu đúng là làm tôi xàng ngày càng bất ngờ."
Tiểu Mễ không muốn thua kém cười "hì" một cái rồi bước lên phòng. Anh nhìn nồi cháo của bác gái vừa ơn vừa cảm thấy tội lỗi.
Vào tròn phòng, Tiểu Mễ càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, mọi lần mũi mình thính như thế sao hôm nay có đồ ăn ngon lại không ngửi thấy. Cô chạy sang phòng mẹ thì thấy mẹ đang nói chuyện với ai đó.
"Kế sách này của bà thật sự rất ổn..."
Tiểu Mễ nghe câu được câu không, cô nghĩ đến có khả năng do mẹ đem về rồi cho vào xoong phòng mai mình cằn nhằn. Tiểu Mễ đẩy cửa bước vào trong, mẹ giật bắn mình lên:
"Ây, con làm mẹ hết hồn."
"Nồi cháo kia còn phần mẹ đó."
Nói xong cô rời đi, mẹ cười nhẹ:
"Bác giúp đến đây thôi nhé."
Ngụy Thành trong phòng cười tươi như được mùa, chỉ cần tạo vài cơ hội nữa sẽ khiến Tiểu Mễ có thiện cảm lại với mình.
Trong một quán bar, Nhất Trạch đang tươi cười cạn ly với đám bạn. Hắn mạnh miệng đảm bảo lần này sẽ tiếp tục giữ vị trí top1. Tiếng hò reo càng ngày lớn, Nhất Trạch tự tin mãnh liệt với khả năng của mình.