Trong một căn nhà nhỏ ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, tiếng quát mắng của người mẹ vang ra:
“Lê Tiểu Mễ con làm vỡ bát đúng không?”
Tiểu Mễ lặng người lại, cô đã dấu những mảnh vỡ sau tủ lạnh sao mẹ vẫn tìn ra. Cô hít một hơi thật sau mở cửa phòng bước ra. Mẹ nhìn Tiểu Mễ với sự phẫn nộ đây là cái bát thứ năm trong tuần. Tiểu Mễ mới 15 tuổi, cô còn nghịch ngợm cười với mẹ. Cô nói nhỏ:
“Mẹ con sắp muộn học rồi, xe đang chờ ngoài kia. Bái bai mẹ yêu!”
Tiểu Mễ cầm chiếc cặp ở phòng khách ra rồi chạy nhanh. Mẹ nhìn bóng con gái đi xa, bà lắc đầu:
“Nuôi một cô con gái bướng bỉnh rồi!”
Trên xe, bác tài nhìn Tiểu Mễ, ông nhìn bộ dạng gấp gáp ấy là biết phu nhân lại mắng cô. Tiểu Mễ cười nhẹ, nhìn hàng cây trên con đường ở ngoại ô. Cô thắc mắc cha đi lâu như thế vẫn chưa về sao.
Chiếc xe dần tiến lại vào sân trường, cô bước xuống một cô bạn từ xa chạy nhanh về phía Tiểu Mễ. Tiếng gọi lớn vang lại:
“Lê Tiểu Mễ!”
Cô quay lại nhìn, nhìn cô bạn cùng lớp với mình đầy sự ngỗ nghịch. Hai người khoác tay nhau bước vào trong sân trường. Tống Y Y vội chọc nhẹ vào tay Tiểu Mễ chỉ cô quay sang nhìn bên trái. Bóng người quen thuộc hiện lên, là cậu ấy.
Tiểu Mễ thầm thích một cậu bạn cùng trường, nhưng tình cảm ấy đã bị từ chối trong lễ khai giảng. Cô làm mọi cách để tiếp cận nhưng đều thất bại. Cố Ngụy Thành quay sang nhìn Tiểu Mễ, ánh mặt có phần dịu dàng hơn mọi khi.
Cố Ngụy Thành bước lại gần, cười mỉm:
“Tình cảm của cậu mình sẽ giữ, chúng ta còn quá nhỏ để hiểu hết được!”
Nghe câu trả lời từ Cố Ngụy Thành, Tiểu Mễ nhớ lại câu nói của mẹ. Cô gật đầu, ba người lững thững bước vào lớp.
Tiếng “rinh...rinh”, giờ học kết thúc, cô chủ nhiệm gõ chiếc thước kẻ xuống, có chút chuyện muốn nói. Cố Ngụy Thành bước lên bục giảng, mọi người dưới lớp xì xào to nhỏ.
Cố Ngụy Thành nhìn về phía Tiểu Mễ đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu ta lên trên đấy để làm gì. Cô chủ nhiệm vỗ nhẹ vào vai Ngụy Thành nói:
“Bạn Ngụy Thành sẽ chuyển trường trong ngày mai, các em có vấn đề gì thì hãy chia sẻ với bạn!”
Hai chữ chuyển trường hiện lên trong đầu Tiểu Mễ, hóa ra cái vẻ dịu dàng của cậu ấy sáng này là để tạm biệt. Tống Y Y cũng bất ngờ, kéo Tiểu Mễ ra ngoài, vẻ mặt tức giận:
“Cậu đừng bận tâm đến cậu ta, đúng là một con người thật ích kỉ!”
Tiểu Mễ rưng rưng nước mắt, tình bản hai năm qua vậy mà bị cậu ta phũ đến thế, thật là tức chết đi được mà. Tống Y Y ôm cô vào lòng, xoa nhẹ vào sau lưng Tiểu Mễ, giọng nhẹ nhàng nói:
“Kệ cậu ta đi, ngốc mới không thích một người như cậu!”
Cố Ngụy Thành ở phía sau cánh cửa, thở dài một tiếng. May sao cô ấy còn có Tống Y Y, cậu cố chờ vài năm nữa thôi. Một bàn tay từ phía sau vỗ vào vai cậu,l là An Đoàn, hai người nhìn nhau. An Đoàn bất lực:
“Tính bỏ đi mà không nói gì với bạn kia sao?”
Cố Ngụy Thành cười nhạt, nói ra lại thêm cho người ta một tư tưởng mong chờ sao. An Đoàn thở dài, đưa cho cậu một số điện thoại:
“Nhớ đến nơi gọi cho tớ đấy!”
Cố Ngụy Thành gật đầu, bập tay nhau một cái cuối cùng. Tình bạn trí cốt này phải giữ mãi. Tống Y Y bước vào trong lườm Ngụy Thành một cái, ánh mắt sắc lạnh ấy làm hai người bàng hoàng. Tiểu Mễ vẫn đứng ở bên ngoài nhìn bầu trời, cậu ta đi rồi cũng tốt, không phải vì cậy ta mà khóc.
Tống Y Y mang cặp ra, kéo tay Tiểu Mễ đi về nhà, coi như lần cuối chào cậu ta, một còn người ích kỉ như thế không cần phải bận tâm.
Về đến nhà, Tiểu Mễ lao vào trong phòng, cô không kìm được nước mắt mà khóc òa lên. Mẹ thấy không ổn liền bước lên, nhìn cô con gái bướng bỉnh của mình nay lại khóc, mới sáng còn bình thường mà. Bà ôm cô vào lòng, giọng nói ấm áp hỏi han:
“Con có chuyện gì sao, nói cho mẹ nghe nào?”
Tiểu Mễ vừa khóc vừa nấc lên, nhìn cô con gái đáng thương của mình bà nhớ đến bản thân vào thời điểm này. Mẹ cười hiền hậu xoa đầu cô:
“Cố Ngụy Thành chuyển trường lên con mới khóc sao?”
Tiểu Mễ gật đầu:
“Cậu ta không có tình cảm với con mẹ ơi!”
Bà xoa đầu an ủi, cậu ta không thích con là sai lầm của cậu ấy. Tiểu Mễ nghe những lời an ủi của mẹ nước mắt cũng dần lặng xuống. Y Y và mẹ nới đúng, cậu ta chuyển trường thì cũng cí ảnh hưởng gì đến mình chứ.
Mẹ nhìn Tiểu Mễ tinh thần đã tốt hơn, bà mỉm cười, cô một cô con gái như vậy thật mà mệt mà. Bà đắp chăn lên cho Tiểu Mễ, giọng nhẹ nhàng nói:
“Con nghỉ sớm đi, đói thì gọi mẹ!”
Tiểu Mễ gật đầu, tắt đèn giường đi và chìm vào trong giấc ngủ. Cái ôm ấm áp của mẹ như xóa bỏ mọi ấm ức trong lòng vậy.