Trời tối tăm mù mịt, mây giăng khắp trời, tiệm son phấn đóng cửa, trên đường lại bớt đi một ánh đèn.
Đèn lồng của Diệp Tú nhi le lói trong đêm, nàng ta không trở về trang viên mà đi theo hướng ngược lại.
Đây là khu vực nội thành Thượng Khê, lúc nãy đứng trên cao Thanh Duy đã quan sát, nha huyện ở phía tây, đi về phía đông là nơi nhà cửa tập trung san sát, khách điếm hay các tiệm lớn trong Thượng Khê đều nằm nơi đó.
Diệp Tú nhi dừng bước trước gốc hòe già ở đầu phố.
Nàng ta nhìn quanh, thấy không có ai bèn cúi người nhặt một hòn đá, khắc mấy đường lên thân cây.
Nhìn nàng ta rất kỳ lạ, cứ như thể đang bị ma ám.
Nhưng sự kỳ lạ của Diệp Tú nhi không phải chỉ mới tối nay. Lúc trước ở Đông An, nếu không phải nàng ta và Diệp lão bá thường lén lút lui tới mấy tiệm thuốc sau khi mua hàng, thì Thanh Duy đã không lựa chọn đi theo hai người họ đến Thượng Khê.
Diệp Tú nhi khắc dấu xong, lấy ra túi hương ở trong giỏ rồi treo lên cành cây, Có vẻ nàng ta muốn treo nó lên cao, nhưng vì người thấp, nhảy tại chỗ mấy lần mới với thấu một cành.
Đúng lúc này có tiếng mõ vang, tuần tra đã đến gần, Diệp Tú nhi vội vàng thắt túi hương, nhấc giỏ lên, nhưng vừa dợm bước thì sau lưng đã có người lên tiếng: “Đứng lại.”
Hai người lính cầm đuốc lại gần: “Ngươi ở nhà nào, sao giờ này rồi mà còn lảng vảng trên đường, không biết thời gian này trong thành cấm đi đêm hả?”
Diệp Tú nhi ái ngại: “Quan gia, thảo dân là hạ nhân ở trang viên thành tây, nữ chủ tử trong nhà họ Dư, sáng nay hộp phấn của chủ tử bị bể nên sai thảo dân ra ngoài mua.” Nói đoạn, như muốn chứng minh lời mình nói, nàng ta lấy hộp phấn trong giỏ ra cho quan sai xem.
Trang viên thành tây, nữ chủ tử họ Dư, còn ai ngoài vị ngoại thất của Tôn Huyện lệnh?
Hai quan sai nhìn nhau, đuổi Diệp Tú nhi đi: “Lấy lòng chớ lề mề, đi nhanh về nhanh, không biết độ này trong thành có ma quỷ hả?”
Diệp Tú nhi vâng dạ liên thanh, nhanh chóng rời khỏi đầu phố.
***
Đợi Tú nhi và quan sai rời đi, Thanh Duy mới bước ra từ trong ngõ tối, đi tới trước cây hòe, cẩn thận quan sát ấn ký mà Diệp Tú nhi mới khắc.
Ấn ký không phải chữ cũng chẳng phải hình, hai nét ngang và một nét gấp, giống như chỉ hướng hơn.
Đứng dưới cây hòe, Thanh Duy ngửi được một mùi thơm, nàng nhíu mày, vươn tay giật túi hương thắt trên cành xuống, quả nhiên mùi thơm phát ra từ chiếc túi này.
Thanh Duy ngờ vực, nghĩ ngợi một lúc rồi thắt túi hương về chỗ cũ.
Mây ở chân trời vẫn chưa tẩn, màn đêm âm u, Thanh Duy không biết phải đi đâu tìm con ma bóng xám kia, nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng vẫn nhảy lên mái nhà gần đó, quyết định nấp trên cao quan sát tình hình.
Không lâu sau, chung quanh tối om, ngòai quan sai tuần tra như mọi khi, nơi duy nhất có động tĩnh chính là hai con đường ngoài tiệm thuốc.
Hình như tiệm thuốc kia mới nhập dược liệu về, chủ tiệm đứng bên cầm khăn lau mồ hôi, vừa sai người hầu nâng từng giỏ thuốc đi vào kho.
Nơi Thanh Duy đang nấp bị giới hạn tầm nhìn, chỉ thấy người hầu khiêng giỏ thuốc đi vào từ cửa nách, còn nhà kho ở sân sau bị nhà cao che khuất nên không thấy rõ.
Trực giác mách bảo Thanh Duy tiệm thuốc này có gì đó rất lạ, một suy nghĩ đang dần dần thành hình, chợt một cơn gió lạnh lướt qua sau lưng.
Nàng lập tức ngoái đầu, thấy một cái bóng xám bất thình lình xuất hiện trên cây hòe già. Tứ chi hắn không khác gì thú, chống trên cành như thể sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, đồng tử khuất sau mái tóc nhìn nàng chòng chọc đầy địch ý.
Chính là con ma bóng xám!
Thanh Duy sửng sốt, nàng không biết nó xuất hiện thế nào, nhưng đột nhiên phải đối diện với nó, dù nàng có to gan đến đâu cũng cảm thấy ớn lạnh.
Gió đêm đưa tới mùi thơm lạ lùng, Thanh Duy nhìn xuống tay trái con ma, thứ nó cầm trong tay chẳng phải là túi hương Tú nhi để lại sao?
Thanh Duy bừng tỉnh, đang định lên tiếng thì đúng lúc này, ở tiệm thuốc gần đó bỗng có người thét lớn: “Ma!”
“Ma, ma đến rồi!”
Giỏ thuốc quăng xuống đất, gia nhân đang chuyển thuốc cuống cuồng bỏ chạy.
Tiếng thét chói tai như mũi tên xé toạc bầu trời, chỉ trong chớp mắt, xung quanh hiệu thuốc Nguyệt Hòa sáng rực lên, quân lính tuần tra trên phố lập tức chạy đến, nhà dân gần đó cũng có người choàng tỉnh.
Thanh Duy giật mình, rõ ràng con ma bóng xám đang nấp dưới cây hòe, vậy con ma xuất hiện ở tiệm thuốc kia là ai?
Song, không cho nàng thời gian suy nghĩ, ngay lập tức con ma bóng xám cũng nhận thấy sự nguy hiểm phía trước, hắn phi thân xuống gốc cây, bỏ chạy theo hướng ngược lại.
Tối nay Thanh Duy ra ngoài là để tìm con ma này, thấy hắn chạy trốn, nàng tức khắc đuổi theo.
***
Lần trước hai người đã rượt đuổi một lần, Thanh Duy không bắt kịp hắn không phải vì tốc độ của hắn quá nhanh, mà do hắn quen thuộc Thượng Khê hơn.
Còn lần này cả hai đều bị dồn trong nội thành, Thanh Duy mượn khinh công nhảy lên mái nhà, chẳng mấy chốc đã bắt kịp.
Con ma bóng xám chỉ có thể chạy trốn về phía nha huyện, có điều nha huyện chẳng phải nơi an toàn, phố bên cạnh đang bắt ma, trong nha huyện đèn đuốc sáng trưng, Thanh Duy đứng trên cao, thậm chí có thể thấy được quân lính tuần tra ở gần đó.
Nhưng nếu lách qua ngõ tắt, thì dường như miếu Hoàng thành sau lưng nha huyện có thể ẩn thân.
Có vẻ con ma bóng xám cũng có cùng suy nghĩ, hắn lắc mình chạy vào lối nhỏ.
Ngay khi Thanh Duy đang định đuổi theo vào ngõ, đúng lúc này, nàng chợt nghe thấy tiếng tuấn mã. Nàng ngoái đầu nhìn, lạ thật, bên tiệm thuốc đang bắt ma, hiện quan binh đều tập trung ở tiệm thuốc, thế mà Ngũ Thông của Tả Kiêu vệ lại dẫn một toán quân lao thẳng đến miếu Thành hoàng.
Trong thành chỉ có vài ngõ hẻm, đi bộ sẽ mất một lúc thời gian, song nếu cưỡi ngựa, chẳng mấy chốc đã đến.
Tả Kiêu vệ lập tức tới nơi, con ma bóng xám chưa kịp định thần, nó vừa chạy ra khỏi ngõ thì đã bị đuốc lửa của Tả Kiêu vệ bao vây, Ngũ Thông cao giọng quát: “Kẻ nào?!”
Con ma lập tức lùi về trong ngõ.
Nhưng ngõ tắt đã không an toàn như vừa rồi nữa, nghe thấy tiếng quát của Ngũ Thông, chẳng mấy chốc quân lính từ nha huyện đã đổ về phía con ngõ.
Thanh Duy nấp ở trên cao thấy rõ mồn một, nếu con ma xám càng đi về phía trước sẽ càng tiến thoái lưỡng nan.
Nàng lập tức nhảy xuống từ mái nhà, chụp vào vai con ma: “Đi theo ta!”
***
Cùng lúc ấy, ở một nơi khác.
Sau nha huyện ầm ĩ huyên náo, có một cỗ xe ngựa đang lặng lẽ đậu ngoài cửa hông, tựa như phân tranh ngoài kia chẳng liên quan gì đến nó.
Rồi một nha dịch xuất hiện ở đầu hẻm, hắn ta nhìn quanh, vội vàng đi tới trước xe ngựa, hạ giọng nói: “Bẩm Ngu hầu, nguy rồi.”
Người này chính là Chương Lộc Chi cải trang thành nha dịch.
Trong xe ngựa không có hồi đáp, Chương Lộc Chi nói tiếp: “Không hiểu sao mà vừa rồi, Triêu Thiên còn chưa dụ quan sai ở tiệm thuốc đi thì con ma bóng xám đã xông đến nha huyện, hắn bị Tả Kiêu vệ phát hiện, sau đó đột ngột biến mất trong ngõ.”
Nghe thấy thế, Tạ Dung Dữ cầm quạt vén rèm xe lên, “Biến mất? Biến mất thế nào?”
“Không rõ ạ. Rõ ràng vừa nãy Tạ Kiêu vệ thấy hắn chạy vào ngõ, nhưng bây giờ nha sai và Tả Kiêu vệ đã lục soát khắp ngõ mà vẫn không tìm ra.” Chương Lộc Chi nói, “Cả Tả Kiêu vệ nữa, việc bọn họ xuất hiện cũng quá kỳ lạ, Triêu Thiên giả ma ở đầu tiệm thuốc, lẽ ra Tả Kiêu vệ nên bị Triêu Thiên dụ đi mới phải, ai dè tên Ngũ Thông bỗng nhận được tin là người trong phủ Huyện lệnh xuất hiện ở ngoài đường, thế là lập tức dẫn người chạy sang đây.”
Tạ Dung Dữ nhớ lại tối qua Khúc Mậu cũng có nói, hình như Ngũ Thông muốn điều tra ai đó trong nhà Tôn Huyện lệnh.
Xem ra Ngũ Thông tới không hẳn vì bắt ma, mà là bắt người.
Tạ Dung Dữ hỏi: “Hiện có bao nhiêu người của Tả Kiêu vệ?”
“Chừng ba bốn mươi người, cộng thêm lính ở nha huyện thì cả thảy có gần một trăm người, nhiều hơn rất nhiều so với Huyền Ưng Ti.” Trong miếu Thành hoàng chỉ có khoảng mười Huyền Ưng vệ, Chương Lộc Chi nói, “Ngu hầu, dù Ngũ Thông kia không phải tới vì con ma xám, nhưng hắn đã gặp con ma đó rồi, kiểu gì cũng muốn bắt bằng được, giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”
Nhân số Huyền Ưng Ti đang mai phục ở Thượng Khê quá ít, tung tích của con ma xám đã bị bại lộ, tám chín phần mười sẽ bị bắt. Sơn tặc núi Trúc Cố năm xưa đã bị diệt khẩu, ắt hẳn ở Thượng Khê bây giờ có không ít kẻ muốn diệt khẩu con ma đó, nếu nó bị bắt, nhất định Tạ Dung Dữ phải là người duy nhất bắt được nó, bằng không mọi kế hoạch của y sẽ thất bại trong gang tấc.
Y đã nhìn qua con ngõ sau lưng nha huyện, nhà cửa dựng san sát, thế mà chỉ trong chốc lát, quân lính gần như tăng gấp đôi, đuốc lửa sáng rực như ban ngày. Dưới sự lùng sục gắt gao, cho dù con ma xám có bản lĩnh thoát ra khỏi ngõ đi chăng nữa, rồi cũng sẽ rơi vào thiên la địa võng giăng tứ phía.
Ắt hẳn hắn chỉ ở quanh đây thôi, không thoát đâu xa được.
Tạ Dung Dữ nhanh chóng quyết định: “Ngươi hãy lập tức bắn tín hiệu cho Triêu Thiên, để hắn dụ binh về phía bên này.”
Mục đích của mỗi bên không giống nhau, nếu va chạm, ắt sẽ hỗn loạn.
Bọn họ ít người, phải đục nước béo cò mới có phần thắng.
Chương Lộc Chi lập tức đáp: “Vâng.”