Người qua lại giẫm đạp thành đường mòn trong núi, nhưng vì không phải đường chính nên đi lại khó khăn, cũng may sau nửa đêm cơn mưa dần tạnh, ba người đã đi được một canh giờ, nhìn thấy đốm sáng ở cách đó không xa là biết đã tới huyện thành.
Diệp Tú nhi đánh xe lừa toan đi về hướng sáng, nhưng Thanh Duy lại cảm thấy không ổn, hiện đã quá giờ Tý, sao huyện trấn giáp núi lại thắp nhiều đuốc như thế.
Đêm tối như hũ nút, mưa rơi tựa sương giăng, nàng cố nhìn kỹ, nhóm người cầm đuốc tới lui đó đều mặc khôi giáp, ở phía xa còn có một túp lều dựng tạm – chắc chắn là một trạm kiểm soát khác!
Nhìn quân lính nghiêm chỉnh có tổ chức, khác hoàn toàn với lính lệ địa phương ở trạm dịch trên núi, hình như là quân do triều đình cử tới.
Sao triều đình lại điều binh đến nơi thế này?
Trực giác Thanh Duy mách bảo có sự chẳng lành, định quay đầu vào núi trốn thì đúng lúc này, sau lưng vọng đến tiếng bước chân lạo xạo, là nhóm người của Lưu Đại Xuyên.
Diệp Tú nhi sững sờ: “Lưu đại ca, sao mọi… mọi người, lại đến đây?”
Lưu Đại Xuyên trách: “Nửa đêm tỉnh dậy mà không thấy Diệp lão bá với chị em hai người đâu, hại mọi người đi tìm nãy giờ.”
May mà hắn rành đường đi trong núi nên mới lần theo dấu vết xe lừa, bây giờ đã tìm được người, cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Đương lúc nói chuyện, vài quân lính ở trạm kiểm soát đã đi tới, Thanh Duy thấy rõ khuôn mặt của một người trong đó, lập tức nấp ra sau lưng hội Lưu Đại Xuyên. Bình thường Thanh Duy không quen biết quân lính trong kinh, nhưng nàng vẫn nhớ Tả Kiêu vệ đã truy lùng nàng hôm nào, nhất là vũ vệ đi theo gã Trung lang tướng họ Tôn kia.
Mà kẻ đang ở ngay trước mắt chính là tên vũ vệ của Trung lang tướng!
Vũ vệ giơ cao ngọn đuốc, nhìn mọi người một lượt, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi là dân Thượng Khê về nhà? Sao lại đi đường này?”
Trong cả nhóm chỉ có mỗi Lưu Đại Xuyên hay đi khắp Lăng Xuyên, ngày xưa còn từng lên kinh một lần, cũng coi như trải đời, thấy vũ vệ trước mắt có phong thái phi phàm, hắn chắp tay bảo: “Bẩm quan gia, chúng tôi đúng là người Thượng Khê, nhưng vì trạm dịch trên núi đã chặn đường, mà chúng tôi đang vội về nhà nên phải đi đường tắt về Thượng Khê.” Đoạn hắn dừng lại, “Xin hỏi quan gia, nghe giọng thì hình như các ngài từ kinh thành tới? Thượng Khê… đã xảy ra chuyện rồi ư, tại sao lại điều động quân lính trong kinh đến?”
Vốn dĩ tên vũ vệ chẳng muốn trả lời, nhưng thấy hắn ta khom lưng cung kính như vậy, nghĩ một lúc rồi lời ít ý nhiều bảo: “Thượng Khê lại có cường đạo cướp bóc, bọn ta đi đường vòng đến kiểm tra.”
Nghe vũ vệ nói thế, Thanh Duy bừng hiểu.
Tháng giêng năm nay đã bắt đầu khởi công tái xây dựng Tiển Khâm Đài, vì là đại sự nên triều đình đã điều binh từ các ti đến huyện Sùng Dương Lăng Xuyên tạm trú, đường vòng mà tên vũ vệ nói không phải đường vòng từ trong kinh, mà là vòng từ huyện Sùng Dương đến Thượng Khê. Bởi nhẽ nạn thổ phỉ xảy ra ở Thượng Khê năm nào là do Tiển Khâm Đài sập, sau đó cũng là triều đình xuất binh dẹp loạn.
Nhưng trong số quân lính được cử tới Lăng Xuyên lại có người của Tả Kiêu vệ, không rõ có phải là trùng hợp hay không.
Đường tắt về Thượng Khê không phải bí mật, nhìn quân lính phòng thủ chặt chẽ đầu đường, có vẻ không muốn để sót bất cứ người khả nghi nào ra vào núi.
Bây giờ có bỏ đi cũng không còn kịp, Thanh Duy đành theo đám đông, để vũ vệ lúc nãy dẫn đến chỗ trạm gác xác nhận thân phận.
“Họ tên?”
“Họ Giang… Giang thị, nhà không đặt tên.”
“Quê quán?”
“Huyện Sùng Dương Lăng Xuyên.”
“Người huyện Sùng Dương?” Dưới túp lều, binh lính cầm bút không khỏi ngước mắt nhìn Thanh Duy, Tiển Khâm Đài được xây ở huyện Sùng Dương, “Người xứ khác đến Thượng Khê làm gì?”
Đúng lúc này, Diệp Tú nhi ở bên cạnh nói: “Bẩm quan gia, tỉ ấy là biểu tỉ của dân nữ, đến Thượng Khê nhờ cậy dân nữ và ông nội.”
Binh lính gật đầu, chỉ vào mũ trùm của Thanh Duy, “Cởi ra nhận diện.”
Dưới lụa đen, tuy Thanh Duy có dịch dung nhưng không thể vẽ vết bớt lên mắt trái như trước nữa, nàng chỉ có thể bôi vàng mặt, trát thêm chút bụi bẩn, người mới nhìn qua chân dung của nàng chưa chắc đã biết, nhưng nếu là Tả Kiêu vệ đã trực tiếp gặp nàng thì chắc chắn sẽ nhận ra nàng.
Mà hiện tại, gã vũ vệ của Tả Kiêu vệ đang đứng ngay sau lưng lính tuần, đôi mắt như ưng nhìn nàng chòng chọc.
Thanh Duy hạ giọng đáp: “Được.” Rồi làm như chẳng lưu tâm, nàng nâng cổ tay trái lên.
Nhuyễn ngọc kiếm quấn quanh túi vải ở cổ tay trái đã tích đủ sức mạnh.
Hôm nay đã khác xưa, nàng không còn là nữ Ôn thị đã “chết” trên công văn truy nã, mà nàng là trọng phạm triều đình truy bắt, lần nào lộ mặt là lần đấy cận kề nguy hiểm sống chết.
Tới nước này rồi, đành đánh liều một trận vậy. Thanh Duy chưa vội dùng nhuyễn ngọc kiếm, ánh mắt dừng lại ở bội đao bên hông gã lính, nhưng đúng lúc đang định ra tay thì nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, một nha sai nhảy xuống ngựa, bẩm báo với vũ vệ của Tả Kiêu vệ: “Hiệu úy đại nhân, người của nha huyện đã phát hiện ‘bóng ma’ trong lúc tuần núi, mời ngài khẩn trương đến kiểm tra!”
Vũ vệ lập tức biến sắc, quẳng lại một câu: “Đến khách xá mời Khúc Hiệu úy tới trạm gác.” rồi vội vã nhảy lên ngựa, phi ngựa chạy đi.
Vũ vệ của Tả Kiêu vệ rời đi, Thanh Duy thở phào, binh lính kiểm tra mặt nàng, có vẻ không thấy gì khác thường nên nhanh chóng cho qua.
***
Tuy nói Thượng Khê là huyện thành, nhưng do diện tích rộng mà nhà cửa thưa thớt nên trông giống thị trấn lớn hơn. Lưu Đại Xuyên ra khỏi trạm kiểm soát, nghe bảo nhà của Diệp Tú nhi nằm ở phía tây thì có ý muốn tiễn mọi người về, nhưng lại bị Diệp Tú nhi khéo léo từ chối.
Diệp Tú nhi đánh xe lừa chậm rãi đi trong đêm, đến khi mọi người ai đã về nhà nấy, nàng mới nói với Thanh Duy: “Giang cô nương, thật ra lúc trước có chuyện tôi đã không nói thật.”
Nàng ngập ngừng, “Hôm đó tôi nói mình và ông là người hầu của một phú hộ đúng không? Thực ra không phải, chúng tôi hầu hạ ở trang viên thành tây, người ở trang viên đó… chính là… tiểu phu nhân của Huyện lệnh đại nhân.”
Thanh Duy ngớ người: “Tiểu phu nhân?”
Tiểu phu nhân mà nàng lần cuối nàng nghe thấy có người gọi chính là nha hoàn Tích Sương ở Cao gia tại kinh thành.
Nhưng vừa mở miệng, Thanh Duy đã lập tức hiểu ra, đây là nơi Huyện lệnh nuôi phòng ngoài.
“Giang cô nương có ơn với tôi và ông, lẽ ra chúng tôi nên tìm chỗ khác cho cô, nhưng…” Xét cho cùng tiểu phu nhân ở trang viên không thể lộ diện công khai, Diệp Tú nhi khó mở lời, “Tạm thời chưa tìm được chỗ, mong Giang cô nương chịu đựng.”
Thanh Duy lại cảm thấy trang viên này cũng hay.
Trước mắt Thượng Khê đang bị ma quỷ lộng hành, lại còn xảy ra án mạng, quan binh lùng sục khắp nơi, nàng đến khách điếm ở chưa chắc đã an toàn, nếu có thể náu mình trong trang viên của tiểu phu nhân nhà Huyện lệnh thì đỡ được rất nhiều rắc rối.
“Không sao, là tôi làm phiền cô mới phải.” Thanh Duy nói.
***
Về đến trang viên thì đã là giờ Sửu*, là thời điểm tối nhất trong ngày, vậy mà trang viên vẫn còn thắp đèn, xem ra mọi người vẫn chưa nghỉ. Xe lừa của Diệp Tú nhi dừng ở ngoài cửa, chẳng mấy chốc có người đi ra mở cửa, xưng là thím Ngô, trông thấy Diệp Tú nhi, bà mắng: “Nửa đêm canh ba mới về, cẩn thận kinh động đến tiểu phu nhân.” Nói đoạn, bà đưa mắt nhìn Thanh Duy.
(*Giờ Sửu: 1 đến 3 giờ sáng.)
Diệp Tú nhi nói: “Đây là biểu tỉ nhà tôi, gặp ở Đông An, tỉ ấy đến nhờ vả, muốn tìm công việc ở trang viên, chẳng phải phu nhân phàn nàn ít người hầu đấy sao.” Nàng hỏi, “Phu nhân đã ngủ chưa?”
Nhưng nàng vừa dứt lời thì thím Ngô lại im lặng nhìn, chỉ nói một câu: “Có chuyện rồi, tự cô đến nhà chính mà xem.”
Nhà chính vẫn sáng đèn, Thanh Duy đi theo Diệp Tu nhi, thấy trong phòng có bảy tám người hầu đứng thành vòng, chính giữa là một cô gái mặc đồ lụa thêu hoa, tay cầm khăn ôm ngực đi qua đi lại, dường như vẫn chưa hoàn hồn.
Nàng ta rất đẹp, mày như trăng non, trong đôi mắt phượng ẩn chứa sự tức giận, chỉ tiếc phấn trên mặt phải dày chừng nửa tấc, màu môi quá đậm, y hệt đào kép trên sân khấu.
Thấy Diệp Tú nhi, Dư Hạm rảo bước đi tới, giơ tay xỉa vào trán cô nàng: “A đầu chết tiết, nửa đêm rồi còn gõ cửa, không sợ dọa bà cô nhà ngươi hả!”
Đoạn, nàng ta quay sang quan sát Thanh Duy, thấy mặt nàng vàng khè lấm bẩn như có bệnh, *chậc* một tiếng chê bai, “Đứa nào đây, sao ai cũng dẫn về trang viên thế hả?”