Tuyết rơi lất phất, cả đất trời như chìm trong tĩnh lặng.
Tất cả mọi người, bao gồm Tả Kiêu vệ lẫn Tuần Kiểm Ti, thậm chí cả Huyền Ưng Ti cũng ngạc nhiên sửng sốt. Trong số bọn họ, không phải không có người biết Giang Từ Chu là Tạ Dung Dữ, kể từ sau hội thơ Hàn Lâm, ít nhiều gì trên triều cũng có vài lời đồn đoán, nhưng không ai ngờ Tiểu Chiêu vương lại tháo chiếc mặt nạ đã đeo năm năm theo cách ấy.
Vẫn là Chương Đình phản ứng lại đầu tiên, hắn vội vã xuống ngựa, cúi người bái lạy Tạ Dung Dữ: “Bái kiến Tiểu Chiêu vương điện hạ.”
Những người khác tức tốc xuống ngựa, trên đồng hoang giữa tuyết rơi, bọn họ cùng bái lạy Tạ Dung Dữ: “Bái kiến Tiểu Chiêu vương điện hạ.”
Tất cả mọi người, ngoại trừ Thanh Duy.
Thanh Duy nhìn Tạ Dung Dữ.
Ngày hôm ấy khi tháo mặt nạ, nàng mơ hồ nhìn thấy đôi lông mày và ánh mắt của y, nhưng tiếc thay nàng chẳng kịp nhìn rõ, chỉ nhớ được vẻ dịu dàng khi y cụp mắt nhìn, lúc này nhìn lại mới để ý khóe mắt thấp thoáng vẻ lạnh lùng, thậm chí là buốt giá như băng giá tuyết.
Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Duy lại có một suy nghĩ rất không liên quan.
Mười bảy năm trước, Sĩ đại phu Trương Ngộ Sơ cùng các sĩ tử nhảy sông tỏ chí, Tạ Trinh – cha của Tiểu Chiêu vương cũng là một trong số đó, sau khi Tạ Trinh qua đời, Chiêu Hóa đế bèn đón Tạ Dung Dữ vào cung, đích thân nuôi dưỡng bảo ban, tới nỗi rất nhiều năm sau kể từ sự cố ấy, tôn quý nhất trong dòng họ tôn thất hoàng gia không phải là công chúa hoàng tử, thậm chí càng không phải đương kim thánh thượng, mà chính là Tiểu Chiêu vương điện hạ đã được ban vương từ khi còn rất nhỏ.
Thanh Duy nhìn y, gương mặt ấy không có lấy một tì vết, tựa thần tiên lạc chốn nhân gian, mà chưa hết, vì là thần tiên nên quanh người y luôn tỏa ra hào quang cao quý, là khí chất chỉ có thể được luyện nên bởi cung điện uy nghiêm sừng sững ấy.
Y là người thế đấy, có xuất thân như vậy.
Gió lùa tóc Thanh Duy, tuy cũng lờ mờ đoán được phần nào, nhưng phải đến lúc này nàng mới thực sự ý thức được rốt cuộc y là ai.
Tạ Dung Dữ nói: “Lương đại nhân, xin hỏi sáng nay sau khi bộ Hình nhận được báo án, ngoại trừ lời khai của Viên Văn Quang ra liệu còn có bằng chứng nào khác không?”
“Chuyện này…” Lương Lang trung do dự, “Hồi bẩm điện hạ, nếu muốn xét bằng chứng rõ ràng thì ngoài lời khai ra, quả thật bộ Hình không có gì cả. Chỉ là… lời khai này không phải lời khai bình thường, mà nó chứng minh Thôi thị đã nói dối trên công đường, không tiếc nhận tội giết người để che giấu tội cướp ngục, vô cùng khả nghi; huống hồ Thôi thị còn là con gái của Thôi Nguyên Nghĩa, cho nên cô ta có động cơ cứu Tiết Trường Hưng; trong ngày cướp ngục, cô ta cũng có hành tung không rõ ràng, chỉ riêng những điều ấy thôi đã đủ để bộ Hình truy bắt Thôi thị. Không giấu gì điện hạ, trước khi bộ Hình tới thì đã cho triệu Thôi Chi Vân đang sống ở quý phủ, chỉ cần đối chiếu lời khai của Viên Văn Quang với Thôi Chi Vân, chân tướng ra sao, ắt tự sáng tỏ.”
Trung lang tướng cũng chắp tay với Tạ Dung Dữ: “Điện hạ, hạ quan thẳng tính, lúc nãy nói chuyện đã mạo phạm, xin điện hạ bỏ qua. Có điều hôm nay hạ quan rời thành chính là phụng lệnh của Tam Ti, Trung Thư và Xu Mật Viện, là kết quả của buổi chầu sáng nay, Quan gia cũng đã phê chuẩn, mong điện hạ giúp cho.”
Trung lang tướng nói không sai, lúc trước hắn nghi ngờ Huyền Ưng Ti là do Giang Từ Chu – một gã công tử ăn chơi lại lên làm Đô Ngu hầu Huyền Ưng Ti, còn nhiều lần hành sự không theo quy định. Bây giờ đã biết hóa ra Đô Ngu hầu là Tiểu Chiêu vương, vậy không còn gì để nghi ngờ nữa.
Nghe hắn nhắc tới Trung Thư, Tạ Dung Dữ bừng hiểu. Chắc chắn Hà Thập Thanh đã nhúng tay cản trở vụ án của Thanh Duy trên buổi chầu, lấy lý do Huyền Ưng Ti phá án không thành để yêu cầu Tam Ti tiếp nhận. Triệu Sơ thế mỏng, không tranh chấp nổi, điều hai hạ thần thật thà là Lương Lang trung và Tả Kiêu vệ đã là giới hạn đấu tranh của chàng ta rồi.
Đấy gọi là thuật lộng quyền bên này mất bên kia sinh, Tạ Dung Dữ quá hiểu.
Mà giờ đây điểm yếu của y đã bị phe địch tìm ra, cứ tiếp tục đi tới không phải là thượng sách, nhưng y có thể tạm hạ yêu cầu.
Tạ Dung Dữ nói: “Những gì hai vị đại nhân nói đều là thật, không phải bổn vương không hiểu. Ty nhiên…” Y dừng lại, đổi lời nói, “Bản án cướp ngục thành nam là thật, vậy lẽ nào việc nghi phạm họ Thôi bị ám sát hôm nay không phải thật? Nếu hai vị còn nhớ, đợt trước bổn vương vừa cứu được một con tin ở thao trường Dương Pha, trong tay anh ta có bằng chứng về bản án ôn dịch năm xưa, mà nghi phạm họ Thôi đây lại có liên quan mật thiết tới án ôn dịch, bổn vương không muốn giao ông ấy cho người ngoài, ai biết các ngươi có bị lợi dụng dương đông kích tây hay không?”
Lời y nói ẩn chứa ngầm ý, hai người Lương Lang trung nghe hiểu, cụp mắt nhìn xuống.
“Đó cũng là nguyên nhân bổn vương không muốn giao Thôi thị cho bất cứ ai, nàng và nghi phạm họ Thôi là họ hàng, có khả năng cao sẽ bị lợi dụng, nếu bổn vương mất nhân chứng vì vậy thì các ngươi lấy gì đền đây? Án cướp ngục cần thẩm tra còn án ôn dịch lại không?”
Câu cuối y nói rất vang, ha người Lương Lang trung hô lên không dám.
Tạ Dung Dữ nói tiếp: “Các ngươi không tin tưởng bổn vương, bổn vương cũng không tin bất cứ ai trong các ngươi, vậy chỉ còn một cách.”
Y nhìn thẳng vào Hà Hồng Vân.
Điểm yếu của y đã bị hắn ta dùng kế khơi ra, nhưng lý nào trong tay y không nắm thóp của Hà gia?
Kẻ rơi xuống vực thẳm lúc này không phải y!
“Nếu triều đình phá Tiểu Chương đại nhân và Khúc Hiệu úy đến tiếp nghi phạm, chứng tỏ rất tin tưởng hai người bọn họ. Bổn vương đề nghị giao việc hộ tống nghi phạm hồi kinh cho bọn họ. Đợi về đến kinh thành, từ các nha môn chấp pháp, tức Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài và bộ Hình, cùng các quân ti cung cấm, mỗi bên chọn ra ba người để cùng nhau giám sát nghi phạm, bảo đảm an nguy tính mạng nghi phạm. Còn về bản án Thôi nghị cướp ngục, chuyện này Lương đại nhân không cần nhúng tay, sau khi về cung, bổn vương sẽ đích thân viết tấu lên triều, tới lúc ấy nếu triều đình muốn cách chức Huyền Ưng Ti thẩm tra, bổn vương cam tâm chịu phạt. Hai vị thấy sao?”
Lương Lang trung và Trung lang tướng nhìn nhau, sau đó cùng bái lạy Tạ Dung Dữ: “Xin theo ý của điện hạ.”
Từ Phàn Châu quay trở về kinh mất hơn nửa ngày đi đường, khi tới cổng thành thì đã gần giờ Thân.
Tả Kiêu vệ đã gáp rút phái người hồi cung bẩm báo chuyện Tiểu Chiêu vương xuất hiện ở ngoại ô kinh thành, vì thế Ngự Sử quan đã có mặt ở cổng thành nghênh đón, vừa trông thấy Tạ Dung Dữ, bọn họ lập tức rảo bước đi tới: “Sáng nay nghe nói điện hạ đã giải quyết xong công chuyện trở về kinh, Quan gia mừng lắm, lệnh hạ quan đến đón, ngài ấy rất ngóng điện hạ về.”
Bọn họ lựa lời ăn nói rất khéo, không khơi ra bí mật Tạ Dung Dữ giả làm Giang Từ Chu, cũng không nhắc tới nguyên nhân Huyền Ưng Ti rời thành, chỉ coi như đi công chuyện bình thường, nay ra đón người về.
“Có chuyện này hẳn điện hạ chưa biết, bản án trong buổi chầu sáng nay có liên quan tới người bên cạnh điện hạ, dù hạ quan đã đã báo với Quan gia tin vui điện hạ hồi cung, nhưng phía Trung Thư vẫn khăng khăng muốn mời…” Ngự Sử quan nhìn sang Thanh Duy, không biết phải xưng hô thế nào cho phải, tính ra nên gọi là vương phi, nhưng con gái của một lão thợ mộc sao có thể làm Chiêu vương phi? Và rõ ràng hai người họ chỉ là vợ chồng giả, “Mời cô nương đến bộ Hình nhận…”
“Nàng ấy không đi đâu cả.” Chưa đợi ông ta nói hết câu, Tạ Dung Dữ đã ngắt lời, “Nàng ấy sẽ về Giang phủ.”
“Nếu bộ Hình và Trung Thư có bất cứ nghi hoặc nào thì bảo bọn họ tới điện Chiêu Doãn tìm bổn vương.”
Nói đoạn, y nhìn sang Thanh Duy, “Nàng về trước đi, muộn nhất là ngày mai ta sẽ cho người thả em gái nàng ra.”
Thanh Duy cũng nhìn y, đôi mắt nàng trong veo lấp lánh, ánh lên vẻ bất khuất kiên cường chẳng cần phải nấp sau lưng ai.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn chỉ gật đầu mà không nói gì.
Tạ Dung Dữ mỉm cười, nàng của lúc này rất giống tiểu cô nương y gặp lần đầu giữa núi rừng nhiều năm về trước.
Dẫu có ra sao nàng vẫn chẳng thay đổi. Không như y.
Y nói: “Về đi. Ta giao Triêu Thiên lại cho nàng.”
Rồi y không nói gì thêm, đi thẳng đến cỗ xe ngựa đang dừng trước cổng thành.
Tạ Dung Dữ lên xe, Đức Vinh đã chờ bên trong, bên cạnh còn có cô cô A Sầm của điện Chiêu Doãn cùng Ngô thái y.
Xe ngựa lăn bánh khởi hành, Tạ Dung Dữ dựa vào vách xe, chậm rãi khép mắt lại, hít vào thở ra liên tục.
Dần dà, nhịp thở của y ngày trở nên dồn dập, rõ ràng thời tiết lạnh căm, thế mà những giọt mồ hôi to như hạt đậu lại đang chảy dọc trên thái dương y.
Vết thương cũ rồi cũng sẽ lành thôi, nhưng bóng đen mãi chẳng thể tiêu tan, thời gian năm năm đủ để biến vực sâu thành hào rãnh của trời. Đây là lần đầu tiên y tháo mặt nạ sau nhiều năm đến thế, dùng thân phận Tạ Dung Dữ đứng dưới vòm trời quang đãng, nói là cần buông bỏ, nhưng buông bỏ nào phải việc dễ dàng.
Đức Vinh vắt khô khăn, chấm nhẹ lên trán lau mồ hôi cho y, khẽ gọi: “Điện hạ?”
Một lúc lâu sau, Tạ Dung Dữ mới cất tiếng đáp.
Ngô thái y thở phào một hơi, không kìm được trách móc: “Điện hạ cũng nôn nóng quá, nếu muốn tháo mặt nạ, sao cứ phải chọn lúc này. Bây giờ trong cung đang loạn cả lên, điện hạ còn định tự mình gánh vụ án này, chỉ sợ về cung rồi, thời gian tới sẽ không được nghỉ ngơi, như thế chỉ có hại thêm cho bệnh tình của điện hạ mà thôi.”
Tạ Dung Dữ từ từ khép mắt, khàn giọng đáp: “Đúng là ta có hơi nôn nóng, nhưng lúc ấy…” Y dừng lại, không nói nữa mà đổi lời, “Ta biết đấy chỉ là tâm bệnh.”
“Cho dù là tâm bệnh đi nữa, đã bị bệnh năm năm thì muốn trị tận gốc cũng rất khó!” Ngô thái y trách nhẹ, thấy trên mu bàn tay của y lại đổ mồ hôi thì im lặng, lấy nửa bát thuốc trong hòm ra, “Điện hạ uống thuốc này đi, chí ít có thể an thần.”
Mùi thuốc đắng ngắt xộc vào mũi, Tạ Dung Dữ hé mở mắt nhìn bát thuốc, một lúc sau lại giơ tay gạt đi, “Không được, tự ta phải khỏe bệnh.”