Tiếng đàn sáo ngừng bặt, nhìn một lượt chung quanh, trong phòng nào chỉ có mỗi Khúc Mậu và Giang Từ Chu? Bên trái có hai ca kỹ ôm đàn tỳ bà, Khúc Mậu vòng tay ôm một cô gái ăn mặc hở hang, cạnh Giang Từ Chu cũng có một cô gái đang rót rượu cho y.
Trông thấy Thanh Duy, Giang Từ Chu lập tức sững sờ.
Khúc Mậu đã say tí bỉ, thấy người đến thì cầm chung rượu lên, loạng choạng đi tới, nheo mắt quan sát rồi bỗng nhiên bật cười: “Ấy, chẳng phải đệ muội đấy ư?” Y ngoái đầu nhìn Giang Từ Chu, lè nhè nói, “Đệ muội… đệ muội đến bắt gian hả?”
Vừa rồi Thanh Duy đã dùng lực rất mạnh để phá cửa, nhưng giờ đây khi đứng trước cửa, nàng mới nhận ra mình là khách không mời mà đến, cảm giác rất khó xử.
Nắm lại lòng bàn tay nóng râm ran, ánh mắt nàng dừng lại ở Giang Từ Chu, thấy kỹ nữ ngồi cạnh vẫn đang rót rượu cho y, lại nhớ tới hai chữ “bắt gian” của Khúc Mậu, không hiểu sao nàng lại thấy bực bội, xoay đầu bỏ đi.
Giang Từ Chu đuổi theo ra khỏi gian nhà tre, đứng sau gọi: “Nương tử.”
Thanh Duy không buồn đáp.
Giang Từ Chu lại gọi: “Thanh Duy.”
Y rất ít khi gọi tên nàng, Thanh Duy nghe tiếng, bước chân dừng lại.
Giang Từ Chu hỏi: “Thanh Duy, sao nàng lại đến đây?”
Thanh Duy xoay người lại, lạnh lùng nhìn y: “Bộ ta không được đến hả? Biết bao nhiêu người đến Đông Lai Thuận, tại sao ta lại không thể? Ta tới ăn tiệc được chưa?”
Nàng đang rất giận, nhưng lại chẳng biết lửa giận từ đâu ra, và như để chứng minh lời nói của mình, nàng sượt qua người Giang Từ Chu, đi vòng vào nhà, ngồi phịch xuống vị trí vừa nãy của Giang Từ Chu, nói với kỹ nữ bên cạnh: “Rót rượu đi!”
Nàng cao giọng quát to.
Kỹ nữ khiếp vía, bàn tay cầm bầu rượu run lên, rượu sánh ra mấy giọt.
Thanh Duy lạnh lùng nói: “Sao, lúc nãy rót rượu thành thạo thế kia mà, nay đổi người khác thì không hầu rượu được nữa hả?”
Kỹ nữ hạ giọng: “Cô nương nói gì vậy ạ.” Nàng ta run rẩy rót đầy cốc rượu cho Thanh Duy.
Thanh Duy nhìn hai ca kỹ ôm tỳ bà trong góc, “Còn ngớ ra làm gì, không phải muốn hát hò hả? Hay có tiên khúc nào người khác nghe được còn ta thì không?”
Dáng vẻ hằm hằm của nàng đã dọa hai cô gái kia sợ mất mật, bọn họ vâng dạ mấy tiếng rồi bắt đầu gẩy tỳ bà, run run cất giọng hát.
Đức Vinh buộc xe ngựa rồi chạy tới Phong Nhã Giản, thấy công tử đứng giữa viện, mà người đang ngồi trong nhà lại là thiếu phu nhân thì ngơ ngác.
Hắn sợ sệt đi tới bên cạnh Giang Từ Chu, rụt rè gọi: “Công tử.”
Đức Vinh giải thích: “Là thế này thưa công tử, có vẻ thiếu phu nhân đã đợi cậu ở nhà cả một ngày trời, lúc tiểu nhân về, thiếu phu nhân đang rất sốt ruột muốn tìm cậu, tiểu nhân mới nghĩ, thời gian này cậu đi đâu cũng dẫn theo nàng ấy, nên mới…”
“Nên ngươi mới dẫn nàng ấy đến đây?” Giang Từ Chu hỏi.
Đức Vinh biết mình đã sai nên cúi đầu thật thấp, nếu không phải đang ở bên ngoài, hắn ước gì có thể quỳ xuống ngay lập tức, vùi đầu vào lỗ nẻ ở dưới đất, thấp giọng nói: “Công tử, điện hạ… tiểu nhân sai rồi.”
“Đi chuẩn bị ngựa đi.” Giang Từ Chu ra lệnh.
Đức Vinh a lên, chỉ vào căn phòng có mỹ nhân vây quanh, có đồ ngon thịnh soạn, “Công tử không uống rượu nữa à?”
Đã thành ra thế rồi còn ăn với uống gì nữa?
Mà vốn dĩ y cũng không muốn!
Giang Từ Chu nhìn Đức Vinh chằm chằm, Đức Vinh lại biết mình đã nói sai, cụp mắt không dám lắm mồm, “Tiểu nhân biết rồi ạ, tiểu nhân đi ngay đây.” Lòng bàn chân hắn như bôi dầu, ù té như một làn khói.
***
Giang Từ Chu quay vào nhà, Khúc Mậu say khướt đang bắt chuyện với Thanh Duy, “Đệ muội này, đây là lỗi của cô đấy, cô quản Tử Lăng nghiêm quá! Nói hôm nay thôi nhé, cậu ta sống chết không chịu theo ta đến Minh Nguyệt Lâu, khăng khăng bắt ta mời người đến Đông Lai Thuận! Cô không biết đấy thôi, năm xưa ấy, Giang tiểu gia nhà cô từng là ngựa hoang tung hoành khắp ngõ Lưu Thủy, đi một vòng trên phố Diên Hà thôi nhé, mà bị bao nhiêu phấn thơm khăn tay đập trúng người! Rồi sau đó cậu ta đi đâu nhỉ… À Tiển Khâm Đài, tới lúc về bị thương nhẹ, cái tự dưng kiêng này kiêng nọ, nhưng cũng có phải không gần nữ sắc đâu! Hai năm trước, cậu ta đến Minh Nguyệt Lâu với ta, chưa tháo mặt nạ đâu nhé, mà Họa Đống cô nương ở Minh Nguyệt Lâu chỉ mới nghe giọng, còn chưa nhìn người mà đã mê cậu ta như điếu đổ. Trong khi đó, muốn mua được một đêm của cô nương đó ta phải chi ra những trăm lượng, nhưng cô đoán thử thế nào? Họa Đống cô nương bảo, chỉ cần ân khách là Giang tiểu gia ngài thì không cần một đồng nào hết! Cô nói xem, diễm phúc lớn biết chừng nào, người thường nằm mơ cũng không dám nữa là! Có câu này mọi người hay nói, thiếu niên nhà nào mà không phong lưu, công tử nhà ai mà chẳng háo sắc, cô làm vậy là không được…”
Chưa đợi Khúc Mậu nói hết, Giang Từ Chu đã sải bước đi tới kéo lấy cổ áo sau gáy Khúc Mậu, lôi hắn sang một bên rồi nói với Thanh Duy: “Về nhà nào nương tử.”
Nhưng nghe những lời ấy của Khúc Mậu, Thanh Duy lại rất không vui. Có điều đang ở bên ngoài, Giang Từ Chu lại là Ngu hầu tam phẩm, dù khó chịu thì nàng vẫn phải giữ thể diện cho y. Nàng không buồn nhìn Giang Từ Chu, chỉ “ừ” một tiếng rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài.
Giang Từ Chu vắt áo khoác lên tay, nhấc chân toan bước đi, bỗng đột nhiên bị Khúc Mậu níu tay áo lại, “Tử Lăng, đệ muốn về nhà à?”
Hễ cứ say là Khúc Mậu lại như vậy, lúc vui lúc buồn, nói rất nhiều, bất cẩn một tí là phát cáu làm rộn.
Hắn có gương mặt tròn trịa và mắt cũng tròn nốt, mắt hai mí rất to, vào lúc này đang trợn lớn, trông vừa đáng thương vừa mơ màng, “Đã hẹn là tối nay không say không về kia mà, sao đệ lại bỏ mặc ta như thế?”
Giang Từ Chu đau đầu, hỏi chủ tiệm vừa chạy tới Phong Nhã Giản “Đã phái người đến Hầu phủ thông báo chưa? Mau cho người đón hắn đi đi.”
Ông chủ nhăn nhó thưa: “Đi thì đi rồi ạ, nhưng Giang công tử à, Khúc Hầu gia đang ở trong doanh trại, không về được, mà tính khí Tiểu Ngũ gia thế nào ngài cũng biết đấy, ngoài Hầu gia ra, không ai quản được cậu ấy, cậu ấy đã muốn bám lấy ngài, thì dù người của Hầu phủ có tới cũng chưa chắc bắt cậu ấy về được.”
Khúc Mậu ngồi một bên ngơ ngác lắng nghe, hiểu là Giang Từ Chu muốn đuổi mình đi, hắn lập tức nổi khùng, chỉ vào Giang Từ Chu mà nói: “Giang Từ Chu, đệ thay đổi rồi! Từ khi ở Tiển Khâm Đài về là ta đã cảm thấy đệ khác trước rất nhiều, nhưng chí ít lúc đó đệ vẫn đi dạo lầu xanh với ta, mà bây giờ vừa có vợ, đệ đã thay đổi triệt để!”
Nói xong, hắn bắt đầu ra vẻ đau lòng, “Mới hôm nao hai ta còn chẳng có chức vụ, cùng hứa hẹn đời này chỉ làm công tử nghêu ngao. Thế mà đệ lại nuốt lời, quay sang làm Ngu hầu Huyền Ưng Ti gì gì đó. Chuyện này ta không trách đệ, đệ có tiền đồ thì ta cũng mừng thay. Nhưng hiện tại ta đã hạ quyết tâm, làm cái chức Hiệu úy này, một nửa cũng là vì đệ, vậy mà đệ không chịu nhậu với ta một bữa.” Hắn túm chặt tay áo Giang Từ Chu, “Ta cóc quan tâm, đệ muốn về, thì phải dẫn theo cả ta nữa, nếu không ta sẽ xuống đường gây chuyện…”
Thấy Giang Từ Chu không nói gì, Khúc Mậu loạng choạng chạy ra khỏi phòng, nhưng vừa ra đến cửa thì đã bị Thanh Duy níu lại.
Thanh Duy đẩy Khúc Mậu sang cho Đức Vinh: “Đưa hắn lên xe ngựa đi.”
Hắn uống say, miệng mồm nói lung tung, nếu cứ để hắn như vậy ra đường, e là chuyện gì cũng sẽ huỵch toẹt mất.
***
Khúc Mậu lên xe, cơn say vẫn chưa thuyên giảm, theo cỗ xe chòng chành lúc thì vui vẻ, lúc lại sầu đời, lải nhải liên tục, nói gì mà đời này hắn ghét Chương Lan Nhược nhất, hiện tại vài chưởng sự ở Tuần Kiểm ti đã bị cách chức thẩm tra, nhân đó hắn mới được bổ khuyết, lên chức Hiệu úy hòng muốn lấy việc công làm việc tư, định bao giờ tuần tra trên phố sẽ gây sự với Chương Lan Nhược, tính chọc giận hắn ta.
Thanh Duy bị Khúc Mậu làm cho đau cả đầu, vừa xuống xe, Giang Từ Chu lập tức dẫn hắn đến Đông viện, sai người chuẩn bị một căn phòng ở viện nhỏ phía tây.
Khúc Mậu vừa vào phòng đã níu lấy tay áo của Giang Từ Chu, nhìn quanh quất khắp nơi, cảm thấy lạ lẫm, “Không phải dẫn ta về Giang phủ à? Đệ lại lừa ta nữa!”
Giang Từ Chu đỡ hắn ngồi xuống sập nhỏ trong phòng, sai Đức Vinh Triêu Thiên múc nước cho hắn lau mặt, nói: “Không lừa huynh, đây là Tây viện ở Giang gia.”
Khúc Mậu ngẩn người, rồi bỗng hiểu ra: “Ta biết rồi, đây là kim ốc nơi đệ giấu Kiều!”
Giang Từ Chu: “…”
Khúc Mậu nhắc nhở hắn: “Đệ quên rồi hả, trước khi đệ đi xây cái đài kia thì có nói với ta mà, bao giờ đệ về sẽ nạp 18 phòng tiểu thiếp, sắp xếp cho ở cả vào Tây viện, nhất định phải là Tây viện mới được!”
Thanh Duy vừa nghe thế, lập tức xoay gót bỏ đi.
Giang Từ Chu giao Khúc Mậu cho Đức Vinh, nói: “Để mắt đến hắn cho ta.” Rồi vội vã chạy ra ngoài, cao giọng gọi: “Nương tử.”
Nhưng y không biết phải nói gì, hôm nay y cũng mới biết chuyện kim ốc tàng Kiều này.
Cuối cùng chỉ bảo, “Nương tử, nàng định về phòng à?”
“Không về phòng thì đi đâu, đây là nơi ngài giấu Kiều mà, ta ở lại làm gì?”
Thanh Duy ngoái đầu nhìn Giang Từ Chu: “Thiếu niên nhà nào mà không phong lưu, công tử nhà ai mà chẳng háo sắc.”
Giang Từ Chu: “…”
“Giang tiểu gia năm đó từng tung hoành khắp ngo Lưu Thủy, bị bao nhiêu phấn thơm khăn tay đập trúng người?”
Giang Từ Chu: “…”
“Cả Họa Đống cô nương ở Minh Nguyệt Lâu…”
“Triêu Thiên.” Không để Thanh Duy nói hết, Giang Từ Chu ngắt lời.
Triêu Thiên cầm đao ưỡn thẳng lưng, “Vâng công tử?”
Giang Từ Chu ra lệnh: “Sáng mai mời thợ tới, phá Tây viện cho ta.”
Thanh Duy ngạc nhiên, “Ngài phá viện làm gì?”
Giang Từ Chu điềm nhiên nói: “Vi phu không có nổi bản lĩnh nên thân, đã thành thân một thời gian mà vẫn chưa sửa xong kim ốc, cũng chẳng có Kiều nào để giấu. Thế thì cần Tây viện làm gì nữa, chi bằng phá nó đi, sửa thành võ trường cho nương tử nhà ta.”
Lưu Phương và Trú Vân đem canh giải rượu đến cho Khúc Mậu, Khúc Mậu uống hết bát, tỉnh táo đôi phần, ngồi trong phòng hét toáng: “Hai người thậm thà thậm thụt gì ngoài đó đấy? Đức Vinh ngươi cút ra, ta phải đi xem thế nào, tối nay ta đã khuyên chủ tử nhà ngươi hết nước hết cái, bảo là anh em như tay chân, đàn bà như áo quần, hỏi hắn ta tay chân với áo quần cái nào quan trọng hơn, ngươi biết hắn trả lời ta thế nào không, hắn nói nương tử nhà hắn quan trọng hơn. Ngươi giữ ta làm gì, biến đi biến đi, ta phải kí đầu cho hắn tỉnh ra mới được!”
Khúc Mậu vùng vẫy, Đức Vinh cố sống cố chết bấu chặt hắn: “Tổ tông ơi con lạy ngài, ngài cho con một con đường sống đi!”
Mà lời của Khúc Mậu đã lọt vào tai Thanh Duy, nàng ngơ ngác sửng sốt.
Trước mặt người ngoài nàng và Giang Từ Chu luôn thể hiện vợ chồng ân ái, dẫu biết Giang Từ Chu nói như vậy là để đối phó với Khúc Mậu, nhưng trong lòng đã thư thái hẳn đi.
Nàng xoay mặt sang chỗ khác, bé giọng nói: “Nếu ngài muốn giấu Kiều thì giấu ở đâu chẳng được, khi không phá viện làm gì, phí cả nhân công, tới lúc ấy cha mà biết được, kiểu gì cũng trách ta cho xem.”
Nàng bóng gió trách móc, nhưng trong giọng đã không còn giận dữ, chỉ còn lại một chút ai oán mà ngay cả nàng cũng chẳng nhận ra.
Giang Từ Chu nhìn nàng không lên tiếng, khóe môi nhướn nhẹ.
Vầng trăng lặng lẽ nhú đầu sau tầng mây, Trú Vân Lưu Phương im lặng về phòng, Triêu Thiên đứng thẳng đợi lệnh phá viện, ai dè bị Đức Vinh túm lấy kéo vào phòng, đồng thời còn khép cửa lại.
Vốn trong sân bị bao trùm một màu xám xịt bởi cái lạnh ngày đông, ấy thế mà chỉ sau một đêm, một nụ hồng mai đã hé nở trên cành.
Trong sân chỉ còn lại Giang Từ Chu và Thanh Duy, Giang Từ Chu bước tới trước mặt Thanh Duy, nhẹ nhàng nói: “Để ta xem tay nàng nào.”
Nàng là người tập võ nên bàn tay không mềm mại như con gái bình thường, ngón tay thon dài, song trên đầu ngón tay và lòng bàn tay có đầy những vết chai sần.
Lòng bàn tay đã không còn đau nữa, nhưng bàn tay vẫn còn ửng đỏ, hẳn là đã siết chặt nắm đấm suốt dọc đường đi.
Giang Từ Chu nói: “Từ giờ trở đi ta sẽ không ra ngoài uống rượu nữa, nhé?”
Lúc này Thanh Duy cũng đã bình tĩnh lại, thực chất trên người y không có mùi rượu, nàng biết y bị Khúc Mậu kéo đi bằng được.
Nàng nghiêm túc nói: “Không cần phải vậy. Khúc Mậu chân thành với ngài, bao phen ra mặt vì ngài, hắn là người nghĩa khí, nếu hắn đã mời ngài đi uống thì thỉnh thoảng ngài đi cũng được. Chỉ có một chuyện, hiện tại ngài đang có chuyện tử tế, uống rượu thì phải đến những nơi tử tế, làm chuyện tử tế, đừng có kèm theo người nào không tử tế.”
Giang Từ Chu suýt đã chóng mặt bởi một tràng tử tế với không tử tế của nàng, dừng một lúc, y bật cười: “Được, đều nghe nương tử hết.”
Thanh Duy muốn rút tay về song lại bị y siết chặt.
Y nhìn nàng, giọng nói nhuốm phần mê hoặc, cất tiếng gọi nàng: “Thanh Duy.”
Thanh Duy khựng lại, “ừm” một tiếng.
“Một câu hỏi cuối cùng.” Y nói, “Nàng phải thành thật trả lời ta.”
“Ngài hỏi đi.”
“Tại sao tối nay nàng lại tức giận đến thế? Có phải là vì…”
Khóe môi Giang Từ Chu thấp thoáng một nụ cười rất nhạt, ý cười như lấp lánh dưới vầng trăng, “Nàng đang ghen?”