Thanh Duy đã hỏi xong, rời khỏi phòng mà tâm trạng vẫn chẳng khá lên.
Quyển sổ Phù Hạ để lại là ghi chép số bạc xuất kho, cùng lắm chỉ chứng minh được năm ấy người đã sai Lâm Khấu Xuân mua thuốc là Hà Hồng Vân.
Còn đội ngũ tiêu cục vận chuyển bạc trắng ấy lại dùng danh nghĩa buôn bán dược liệu, trừ khi tìm được người ủy thác tiêu cục năm đó, còn không tiêu cục ấy rất khó dính đến Tiển Khâm đài.
Ai là người đã ủy thác tiêu cục năm ấy đây? Ngoài thương nhân buôn gỗ Từ Đồ, Ngụy Thăng Hà Trung Lương cấu kết với Hà Hồng Vân ra, thực sự không nghĩ được ai khác.
Nhưng ba người này đều đã chết.
Hà Hồng Vân hành sự quá sạch sẽ, từ đó đến nay đã năm năm trôi qua, bọn họ có thể tìm được một Vương Nguyên Thưởng còn sống là may mắn lắm rồi, ngoài anh ta ra chẳng còn ai sống sót.
Vương Nguyên Thưởng chỉ có thể đưa ra chừng ấy bằng chứng.
Anh ta bị giam quá lâu, cũng đã nhìn thấu nhân tình. Có lẽ từ khi anh ta bị mọi người chọn ra, đưa đến Chúc Ninh trang làm con tin thì lòng đã nguội lạnh, nên khi Giang Từ Chu hỏi xong, anh ta không hỏi bao giờ mình có thể về nhà, mà chỉ nhờ Huyền Ưng vệ nhân tiện nhắn lại với phụ thân là mình vẫn còn sống.
Đã một thời gian Giang Từ Chu không đến nha môn, có vài chuyện khẩn cấp cần xử lý, vừa xong việc bên này, y nhanh chóng đi ra ngoại nha, Kỳ Minh đang định dẫn Thanh Duy sang phòng khác nghỉ ngơi thì ở phía sau, Chương Lộc Chi bỗng gọi lại: “Thiếu… phu nhân, xin dừng bước.”
Hắn miễn cưỡng gọi tiếng “thiếu phu nhân”, trong mắt hắn, Thanh Duy mãi là kẻ cướp ngục.
Nhưng trận đánh nhau ở thao trường Dương Pha quá ác liệt, vậy mà Ngu hầu vẫn tin tưởng bọn họ, giao lưng mình cho họ, ban nãy khi hỏi chuyện nhân chứng, Ngu hầu cũng không để bọn họ tránh đi.
Chương Lộc Chi hắn không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi, chí ít trong việc công, cần làm gì thì sẽ làm thế ấy.
“Hai nhân chứng kia nghe nói thiếu phu nhân đã tới, bảo muốn gặp thiếu phu nhân.”
Thanh Duy biết hắn đang nói Phù Đông và Mai Nương: “Bọn họ ở đâu?”
“Ngay sân bên cạnh.” Chương Lộc Chi nói, giậm chân tại chỗ, “Để ta dẫn cô đi.”
Phù Đông và Mai Nương ở một viện riêng, Thanh Duy vừa đến, bọn họ nghe thấy tiếng động bèn lập tức ra đón, Thanh Duy sải bước đi tới: “Mai Nương, vết thương của bà thế nào rồi?”
“Huyền Ưng ti đã mời đại phu khám, giờ đã khỏe hơn nhiều rồi.” Mai Nương trả lời, đoạn định cúi lạy cùng Phù Đông, “A Dã cô nương gan dạ hiệp nghĩa, sự việc ở Chúc Ninh trang, đa tạ cô nương đã cứu giúp.”
Thanh Duy đỡ bọn họ dậy: “Hai người khách khí quá, ta xông vào Chúc Ninh trang cũng là có lý do riêng, chưa nói đến chữ cứu, mà trái lại hai người đã giúp ta rất nhiều, nhưng ta vẫn chưa tạ ơn.”
Mai Nương cười bảo: “Cũng may giờ đã bình an, ta với Phù Đông nói, vụ án Hà gia vẫn chưa khép, không biết dạo này A Dã cô nương có rảnh không?”
“Sao thế?”
Mai Nương nhìn sang Chương Lộc Chi đứng gần đó, không nói ra thỉnh cầu mà chỉ cúi người.
Thanh Duy hiểu ý bà.
Kể từ khi Tiết Trường Hưng rơi xuống núi vẫn biệt tăm tin tức, nếu bảo Mai Nương lo lắng ai thì chỉ có thể là ông ấy, nhưng ba chữ Tiết Trường Hưng lại không thể nói ra trước mặt Chương Lộc Chi.
Thanh Duy nói: “Việc này ma ma chớ lo, ta vẫn luôn ghi nhớ.”
Phù Đông thấy Thanh Duy đã nói chuyện với Mai Nương xong, cũng học theo Mai Nương gọi một tiếng “A Dã cô nương”, nàng ấy hỏi, “Hôm nay A Dã cô nương đi gặp con tin cứu về từ Chúc Ninh trang phải không?”
Thanh Duy gật đầu đáp phải.
“Thế trong những con tin đó, liệu có… có tiên sinh không?”
Người nàng hỏi là Từ Thuật Bạch.
Thanh Duy nói: “Những con tin đó đều là thương nhân dược phẩm, hầu như đã chết rồi, Huyền Ưng ti cũng đã xác nhận thi thể, trong đó không có Từ tiên sinh.”
Kỳ thực Thanh Duy cũng biết vì sao Phù Đông lại hỏi như thế.
Thúc phụ của Từ Thuật Bạch là Từ Đồ, là gian thương giúp Hà Hồng Vân kiếm lời năm xưa. Sau khi Tiển Khâm đài sập, cả nhà Từ Đồ bị diệt khẩu, Từ Thuật Bạch lên kinh cáo ngự trạng, từ đó bặt vô âm tín, rất có khả năng đã rơi vào tay Hà Hồng Vân.
Ban đầu khi biết trong Phù Hạ quán giam giữ con tin, Thanh Duy cũng đã nghĩ đến Từ Thuật Bạch đầu tiên.
Nhưng mà, nếu Từ Thuật Bạch rơi vào tay Hà Hồng Vân thì sao có thể còn sống?
Trong mắt Phù Đông lóe lên vẻ thất vọng thấy rõ, nàng ấy cúi người: “Tôi hiểu rồi, đa tạ cô nương.”
Đây là nha môn trọng địa, Thanh Duy chỉ là gia quyến nên không tiện nán lại lâu, đúng lúc bên ngoài đến báo Giang Từ Chu đã giải quyết công chuyện xong, Chương Lộc Chi bèn dẫn nàng ra ngoài.
Đến cửa nội nha, Chương Lộc Chi chợt dừng bước.
Hắn ta cao to phốp pháp, lông mày sâu róm, hai mắt sáng bừng, mỗi khi trừng mắt nhìn ai trông rất hung tợn, vậy mà lúc này khi hắn nhìn Thanh Duy, trong mắt lại có vẻ mơ hồ, hắn ho một tiếng, cứ như không muốn nói chuyện với nàng nhưng lại không thể không nói, “Từ tiên sinh… mà các ngươi vừa nhắc đến, là ai thế?”
Chuyện của Từ Thuật Bạch, kể ra cũng khá dài.
Thanh Duy và Chương Lộc Chi là địch chứ không phải bạn, thành thử chỉ đáp qua loa: “Là thầy dạy học ngày trước của Phù Đông cô nương.”
Chương Lộc Chi nghĩ, hóa ra chỉ là thầy của một kỹ nữ.
Hắn “à’ một tiếng, lạnh lùng dẫn Thanh Duy đi gặp Giang Từ Chu.
***
Lại nói sang bên này, Giang Từ Chu đã xử lý công vụ xong, đang chờ Thanh Duy thì Kỳ Minh tới báo: “Bẩm Ngu hầu, Tào công công đến ạ.”
Giang Từ Chu ngạc nhiên: “Tào Côn Đức?”
Tào Côn Đức là Đô tri Nhập Nội tỉnh, lão đi đến đâu không thể không nghênh đón.
Giang Từ Chu vừa đi vào sân, thấy Tào Côn Đức cầm phất trần, vui vẻ bước vào nha môn: “Ngu hầu, tôi xin được chúc mừng Ngu hầu.”
Giang Từ Chu cười nói: “Công công nói gì ta không hiểu, chúc mừng gì cơ?”
“Thiếu phu nhân quý phủ đã tỉnh, chẳng phải là việc mừng sao?” Tào Côn Đức cũng cười, rồi giọng trầm đi, “Sáng nay Ngô thái y ở Thái y viện đến bẩm báo với Quan gia, nói thiếu phu nhân đã tỉnh dậy, trước mắt đã khỏe hơn nhiều, ông ấy hành nghề y biết bao nhiêu năm, chưa thấy ai có căn cơ tốt đến thế. Quan gia nghe xong lấy làm mừng, sai người chuẩn bị lễ vật, và cả quà mà Hoàng hậu đã chuẩn bị trước đó mấy ngày, đều đã đưa tới phủ.”
Giang Từ Chu nhìn sắc trời, nói: “Vậy công công tới muộn rồi, nếu tới sớm, ta mà biết Quan gia coi trọng ta như thế, chắc chắn ta phải vào điện Tuyên Thất khấu đầu tạ ơn, nhưng giờ trời đã khuya, không tiện vào cung.”
Y cũng chỉ nói đùa mà thôi, Tào Côn Đức nghe hiểu, cười bảo: “Cần gì vội, đợi thêm hai hôm nữa, Ngu hầu không muốn vào cung cũng phải vào. Ngu hầu quên rồi à, hội thơ của Hàn Lâm đấy.”
Hội thơ Hàn Lâm vào ngày tuyết đầu mùa, với tiền triều đó là một dịp quan trọng.
Trong thời đại Chiêu Hóa, chịu ảnh hưởng của các sĩ tử nhảy sông, văn sĩ Hàn Lâm có địa vị rất cao trong triều. Vào ngày tuyết đầu mùa mỗi năm, Chiêu Hóa đế đều ra lệnh Hàn Lâm mở tiệc, mời các sĩ tử trẻ tuổi cùng gia quyết lấy văn bầu bạn, tâm sự so tài.
“Quan gia hiếu thuận, sau khi đăng cơ, mỗi lần đến dịp tuyết đầu mùa là lại nhớ tới tiên đế, buồn bã không thôi, nên hai năm trước mới không tổ chức hội thơ. Nhưng năm nay đã khác, năm nay Quan gia vừa cập quan, mở tiệc hội thơ là truyền thống, không thể không tổ chức, phía Thái hậu cũng có ý muốn làm, không chỉ làm mà phải làm cho tốt, muốn mời tất cả những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất.”
Giang Từ Chu nói: “Nếu như thế, có lẽ Tiểu Chương đại nhân và Tiểu Hà đại nhân cũng sẽ tới.”
“Không chỉ vậy đâu.” Tào Côn Đức cười đáp, “Còn có cả Trương Nhị công tử nữa.”
Giang Từ Chu ngạc nhiên: “Trương Viễn Tụ hồi kinh rồi à?”
“Vâng, đáng nhẽ phải đợi đến lập xuân cơ, nhưng nửa tháng trước, Trương Nhị công tử bỗng xin ý chỉ về sớm. Nơi cậu ấy thí thủ không xa, nằm ngay Ninh Châu, Quan gia cảm thấy về sớm một tháng hay trễ một tháng cũng không có gì khác biệt, bèn ân chuẩn cho phép. Đã về từ tối qua rồi, lão thái phó mừng lắm, đêm đông còn vén chăn xuống giường, đich thân ra cổng thành đón, nghe nói cả Tiểu Chương đại nhân cũng đến. Sáng nay Trương Nhị công tử vào cung phục mệnh, Tiểu Chương đại nhân cũng đi cùng, hai người họ nói chuyện với Quan gia, còn nhắc tới Ngu hầu đấy.”
Giang Từ Chu cười hỏi: “Bọn họ nhắc tới ta làm gì?”
“Cũng chẳng có gì.” Tào Côn Đức nói, “Giữa chừng Ngô thái y đến báo cáo Quan gia, nói thiếu phu nhân quý phủ đã khỏi bệnh, Trương Nhị công tử mới hỏi có phải ngài đã thành thân rồi không, là cưới cô nương nhà nào.”
Tào Côn Đức vừa dứt lời, ở đầu bên kia, Chương Lộc Chi dẫn Thanh Duy đi ra.
Thanh Duy mặc đồ như người hầu, khoác áo lông cừu, còn đội thêm mũ che mặt, nếu không phải người quen thì khó mà nhận ra nàng.
Nên Tào Côn Đức cũng chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, tiếp tục cười bảo: “Đợi thêm ít hôm nữa là đến hội thơ rồi, tới lúc ấy ắt thiếu phu nhân cũng đã khỏe hẳn, Ngu hầu dẫn nàng ấy vào khấu đầu tạ ơn Quan gia, bái kiến Hoàng hậu, không cần biết chuyện gì, miễn là tề tựu thì có thể giải quyết hết.”