Trưởng công chúa nhìn Giang Từ Chu, cuối cùng chỉ hỏi: “Giờ con đã cưới con gái Ôn thị rồi, định thế nào đây?”
Ánh nến trong điện lúc mờ lúc tỏ, Giang Từ Chu cụp mắt, trong mắt trăn trở.
“Con không biết.” Một lúc lâu sau, y đáp, “Con và Ôn thúc có nghĩa cũ, nếu nàng đã là Ôn Thanh Duy, vậy nàng… không phải người ngoài.”
***
Đi dọc hành lang thâm cung trở về Đông xá, cả hai người không hề nói lấy một lời.
Tào Côn Đức đã lớn tuổi, đi đi về về gần một canh giờ, lão còng lưng thở dốc, Thanh Duy dìu lão quay về sân, trả áo khoác nội thị lại cho Đôn Tử và mặc lại áo chùng: “Nghĩa phụ, con xin phép cáo từ trước.”
“Về Giang gia à?” Tào Côn Đức nhìn nàng, hỏi.
Thanh Duy dừng bước, “Vâng, con còn chỗ nào ở kinh thành để đi nữa, đành về Giang gia.”
“Ở trang viên của Hà Hồng Vân… có thứ con muốn tìm?” Tào Côn Đức chậm rãi hỏi.
Thanh Duy không đáp.
Những ngày qua nàng giấu giếm Tào Côn Đức mà hành sự, vốn dĩ do không tin lão, nhưng Tào Côn Đức là ai kia chứ, liệu có thể bị một con a đầu như nàng lừa sao? Lão là Đô tri Nhập nội tỉnh ở cấm cung, là thái giám quyền lực nhất, một hoạn quan bực ấy, chưa biết có gì lợi hại không, nhưng riêng việc đi khắp nơi trong thâm cung, chu toàn giữa vua tôi là tai mắt đã quá linh thông rồi.
“Ta có thể đoán được đại khái Tiết Trường Hưng đã nói gì với con trước khi nhảy xuống núi Ninh Châu. Con là tay chân của ta ở ngoài cung, nhưng ta không làm khó dễ con, thậm chí còn có thể giúp con. Chỉ có một yêu cầu,” Tào Côn Đức hạ giọng, “Hà Hồng Vân cũng mang án cũ trong mình, phu quân con đang để mắt tới chuyện này, nếu con có thể dụ Giang Từ Chu tiết lộ đầu đuôi, thì phải báo rõ cho ta biết.”
Lão đã nói thẳng ra thế, Thanh Duy nghĩ ngợi, cũng không vòng vo mà hỏi luôn: “Án cũ mà nghĩa phụ nói là gì?”
“Là bản án ôn dịch ở Ninh Châu vào năm năm trước.”
Tào Côn Đức nói: “Trâu Bình ở Tuần Kiểm ti có ý đồ sát hại Giang Từ Chu, đã bị Đại Lý tự bắt giữ, phụ thân hắn là Vệ Úy tự khanh bị liên lụy, cũng bị cách chức. Hà Hồng Vân chỉ là Lang trung Thủy Bộ ti, nuôi được bao nhiêu vũ vệ? Trang viên của hắn được canh gác nghiêm ngặt quá nửa là nhờ hai cha con nhà họ Trâu, nay Trâu Bình bị định tội, Hà Hồng Vân sợ chịu liên đới nên đã loại hết nhân lực của Trâu gia ở trang viên, nếu con lại muốn đến Chúc Ninh trang để điều tra, vậy trước mắt chính là cơ hội tốt nhất. Hơn nữa, ta nghe bảo hôm qua Hà Hồng Vân đón một hoa khôi tên Phù Đông ra từ nhà lao Kinh triệu phủ, đưa về trang viên, có phải con muốn tìm cô ta không?”
Thanh Duy nghe thế, lấy làm ngạc nhiên.
Sáng nay nàng mới đến Thôi phủ nhờ Thôi Chi Vân tìm hiểu tin tức của Phù Đông giùm, không ngờ Hà Hồng Vân lại hành động nhanh đến thế, đã đón Phù Đông về rồi.
Tào Côn Đức ôm tiền mua tơ là nhằm ý đổi chác, nàng hiểu, đương nhiên cũng sẽ không chiếu lệ:
“Đa tạ nghĩa phụ. Nếu thăm dò được điểm kỳ lạ nào trong trận ôn dịch Ninh Châu, Thanh Duy nhất định sẽ báo với nghĩa phụ đầu tiên.”
***
Xe ngựa đậu ngoài cửa nách phía đông cung tường, Giang Từ Chu vén rèm, đeo mặt nạ vào.
Triêu Thiên đã chờ ở trong xe, thấy y đi lên, lập tức bẩm báo: “Mọi việc đúng như công tử trù tính, sau khi Chiết Chi cư bốc cháy, hai cha con Trâu gia đã bị cách chức, Hà Hồng Vân bị Hà Thập Thanh mắng một trận, nhốt trong phủ. Hắn sợ bị Trâu gia kéo xuống nước chung nên đã nên sai người rút hết đội ngũ của Tuần Kiểm ti và Vệ Úy tự ra khỏi thôn trang, song lại bố trí thêm gác ngầm, nhưng thuộc hạ đã lẻn vào Chúc Ninh trang do thám, canh phòng không còn nghiêm như trước, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để tìm Phù Hạ cô nương.”
Giang Từ Chu nói: “Lúc trước ta bảo các ngươi điều tra Phù Đông, đã điều tra được gì chưa?”
“Rồi ạ.” Triêu Thiên đáp, dừng một lúc mới nói tiếp, “Phù Đông này là người huyện Sùng Dương ở Lăng Xuyên.”
Giang Từ Chu ngạc nhiên, đưa mắt nhìn sang.
Năm ấy Tiển Khâm đài được dựng tại huyện Sùng Dương Lăng Xuyên.
“Nói tiếp đi.”
“Nàng ta vốn là ca kỹ ở một trang viên tư nhân tại Lăng Xuyên, khoảng một năm trước, vì để tự chuộc thân mà nàng ta câu kéo người quen là quan phủ, giả làm quả phụ lặn lội lên kinh, nói là trong tay có ít bạc, muốn mở tửu xá ở ngõ Lưu Thủy.”
“Mà cửa tiệm mặt tiền ở ngõ Lưu Thủy rất đắt, nàng ta chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn Chiết Chi cư từng xảy ra án mạng. Ban đầu khi mới khai trương, nàng ta kinh doanh khá ế ẩm, nhưng vì rượu nàng ta ủ có mùi thơm lạ, từng đưa vài vò đến Đông Lai Thuận, nên dần dà cũng có tiếng. Nghe bảo nàng ta quen biết Hà Hồng Vân tại Đông Lai Thuận, cũng không rõ vì sao sau đó lại biến thành hoa khôi ở trang viên của Hà Hồng Vân.”
Triêu Thiên áy náy, cúi đầu đáp: “Thời gian gấp gáp, thuộc hạ chỉ điều tra được chừng ấy. Không làm tốt chuyện công tử căn dặn, xin công tử trách phạt.”
Giang Từ Chu nghe xong thì lại im lặng.
Năm xưa ở Chúc Ninh trang có một hoa khôi tên Phù Hạ, có liên quan đến vụ án ôn dịch ở Ninh Châu năm năm trước. Về sau ôn dịch được dập, nhưng Phù Hạ lại đổ bệnh, năm năm qua chưa từng lộ mặt.
Y tìm mọi cách tiếp cận Phù Đông chẳng qua là muốn lấy cớ tới Chúc Ninh trang tìm Phù Hạ, không ngờ Phù Đông này cũng có thân phận ly kỳ.
Giang Từ Chu có trực giác, Phù Đông xuất hiện ở thôn trang của Hà Hồng Vân không đơn giản.
Ngày ấy khi Chiết Chi cư phát nổ, Thanh Duy đẩy Phù Đông vào chân tường gặng hỏi, rõ ràng có chuyện muốn điều tra.
Ôn Tiểu Dã muốn điều tra việc gì?
“Công tử?” Triêu Thiên ngồi bên gọi, “Thuộc hạ có cần lại tới Chúc Ninh trang điều tra không?”
Giang Từ Chu ngẫm nghĩ, “Phù Đông được Hà Hồng Vân đón về rồi à?”
“Vâng, hôm qua đã được Lưu Xương đón về trang viên.”
Xe ngựa rẽ vào con ngõ ở Giang phủ, Giang Từ Chu cầm quạt trầm ngâm.
Như một tấm bản đồ rách làm hai, một nửa trong tay y, và trong tay Thanh Duy đang nắm giữ một nửa mà y muốn biết.
Nhưng nàng quá đề phòng y, ngày đó ở Đông Lai Thuận chung tay đối phó Hà Hồng Vân chỉ là vì quyền lợi, bây giờ tạm trừ được kẻ gian, thần tiên yêu ma ai về nhà nấy, nếu y hỏi thẳng, nhẹ thì úp mở ậm ờ, nặng thì lại thi triển quyền cước, tuyệt đối không hé răng nửa lời.
Phải làm gì để moi được manh mối từ nàng đây?
Xe ngựa đã dừng ngoài Giang phủ, Giang Từ Chu dừng chân trước cửa, trong màn đêm, y nhẹ nhàng gõ quạt vào lòng bàn tay, một lúc sau mới gọi: “Triêu Thiên.”
“Vâng thưa công tử?”
“Giãn gân cho ta.”
***
Thanh Duy về phủ, đang định chuẩn bị dây thừng đoản kiếm, nhân khi trời thôi đột nhập Chúc Ninh trang thăm dò, bỗng nghe thấy tiếng xe ngựa dừng bánh ở tiền viện, nàng ngạc nhiên, dỏng tai lắng nghe, ngoài phủ có người cất tiếng: “Thiếu gia.”
Giang Từ Chu đã về thật rồi.
Thanh Duy rên trong bụng, Hà Hồng Vân chắc chắn sẽ không để mặc Chúc Ninh trang mãi, tối nay chính là cơ hội tốt nhất để đi tìm Phù Đông, nhưng Giang Từ Chu không phải người đơn giản, y mà về lúc này, kiểu gì cũng đòi bằng được chút lợi từ nàng, nàng thoát thân thế nào đây?
Một lúc sau, tiếng bước chân đã vòng qua hành lang, sải bước đi tới viện nhỏ bên này.
Thanh Duy thấy mình vẫn đang mặc y phục dạ hành, lập tức cởi áo chùng ra, giấu dây thừng đoản kiếm vào rương đồ cưới, rồi lại nghĩ nhất định phải giữ chân Giang Từ Chu ở phủ bằng được, bèn giấu mê hương vào dưới búi tóc, khoác thêm áo ngoài rồi đi ra đón.
Cửa phòng kêu cái *két* mở ra, Giang Từ Chu vừa bước vào sân, ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhìn nhau, thoáng sửng sốt rồi cùng nở nụ cười.
Giang Từ Chu nhẹ nhàng gọi: “Nương tử.”
Thanh Duy dịu dàng đáp: “Quan nhân về rồi đấy à?”
Giang Từ Chu ừ một tiếng, đi vào phòng, “Đêm đã khuya mà nương tử vẫn chưa ngủ, đang đợi vi phu hả?”
Lưu Phương và Trú Vân nghe thấy động tịnh nên cũng dậy, cùng Triêu Thiên Đức Vinh đứng hầu ngoài phòng. Thanh Duy không trả lời Giang Từ Chu mà dặn bọn họ đi múc nước tắm cho Giang Từ Chu, sau đó đáp, “Quan nhân vào cung dưỡng bệnh, thiếp ở nhà một mình, ngày dài đằng đẵng chẳng có gì làm, dĩ nhiên là đợi quan nhân rồi.”
Nói đoạn, nàng xoay người nhìn Giang Từ Chu đang ngồi bên bàn, “Trong cung không bằng ở nhà, ắt không được tự do thoải mái, quan nhân đã phải chịu khổ mấy ngày, tối nay để thiếp hầu hạ quan nhân tắm rửa có được không?”
Giang Từ Chu nhìn Thanh Duy đăm đăm, ánh nến leo lắt soi khóe môi nhướn cười: “Được thôi.”