“Phụ thân biết cháu nhớ a di, bảo là đợi tới đầu xuân sang năm sẽ đóng cửa các tiệm ở Nhạc Châu, cả nhà lên kinh định cư, vậy mà nào ngờ… Trước lúc chuyện ập đến, thật sự không hề có lấy một điềm báo. Chi Vân cầu hết họ hàng láng giềng gần, nhưng không ai muốn giúp, chẳng hiểu tại sao ngày trước phụ thân phải rời Lăng Xuyên, đến một nơi tình người bạc bẽo như thế…”
Sớm hôm sau khi sắc trời chưa tỏ, có tiếng nức nở vọng ra từ chái đông chính viện Cao phủ.
Ngày hôm qua khi vừa về tới phủ, sợi dây nâng đỡ sức lực cuối cùng của Thôi Chi Vân cũng đã đứt.
La thị thương nàng, bèn tới chái đông ngủ cùng nàng, tối đến thấy nàng liên tục bị bóng đè, bật khóc choàng tỉnh mấy lần, miệng lẩm bẩm “giết người” gì đó. Chẳng rõ trên đường đi đã chịu bao nhiêu cái khổ, La thị ngồi dậy, vừa nghe nàng rấm rứt kể chuyện, vừa sai gia nhân nấu bát canh an ủi nàng.
Một lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.
“Thưa Đại nương tử, canh đã xong rồi ạ.”
La thị nhận bát canh, ngước mắt nhìn a hoàn, “Sao lại là ngươi đem tới?”
A hoàn cười đáp: “Hôm qua Nhị thiếu gia ra ngoài phá án, đến nay vẫn chưa về, Tích Sương đang rỗi không biết làm gì, sực nhớ có hai biểu cô nương vừa vào phủ, nên đến viện của Đại nương tử phụ một tay ạ.”
Rồi nàng ta nói tiếp, “Đại biểu cô nương đã rời giường, hiện đang đợi ở nhà chính, Đại nương tử có đến không?”
La thị đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa, khi mưa thu ngơi, trời ngày một lạnh, mấy ngày gần đây trời sáng muộn hơn trước.
Bà gọi một tì nữ tới, dặn dò nàng ta chăm sóc Thôi Chi Vân rồi dẫn Tích Sương đến nhà chính.
Chủ tớ hai người rời khỏi viện, nhưng còn chưa đến hành lang thì nghe thấy hai a hoàn thấp giọng xì xào.
“Cô có thấy vết ban trên mặt nàng ta không? Khiếp thật!”
“Không biết bị bệnh gì nữa, lúc nãy tôi dâng trà nước cho nàng, đâu có dám đụng tới.”
“Cô còn nói nữa hả, cô làm sánh nước trà ra ngoài, nếu làm Đại biểu cô nương bị bỏng, cẩn thận Đại nương tử phạt đấy!”
“Đại biểu cô nương gì chứ? Trong phủ ta chỉ có Vân tiểu thư mới xứng gọi là biểu cô nương, còn người này, nghe bảo hồi trước được gửi nuôi tại Thôi gia, không hề có dính dáng gì tới Cao gia, thế mà còn mặt dày đi theo đến nương nhờ! A di đà phật, cầu Bồ Tát phù hộ, xin Đại nương tử đừng để tôi phải hầu hạ người xấu xí kia…”
Hai người bọn họ không thấy La thị đang đứng ở phía xa, vừa nói vừa đi tới tạp viện ở đằng sau.
La thị dán mắt bóng lưng hai a hoàn nọ, khó đoán được tâm tình qua vẻ, bà không nói gì, tiếp bước đến nhà chính.
Buổi sáng trong nhà khá bận rộn, bảy tám gia nhân tất tả chân không chạm đất. Đất tổ của Cao gia ở Lăng Xuyên, Cao Úc Thương lên kinh nhậm chức, xem như chia nhà. Hiện nay quý phủ có tổng cộng hai vị thiếu gia, Đại thiếu gia vừa làm quan, đã đến vùng khác tiếp quản, còn lại là Nhị thiếu gia Cao Tử Du, đậu Tiến sĩ hai năm trước.
Tuy nhân khẩu ít ỏi nhưng chuyện nào có ít, huống hồ không biết gần đây ra sao mà công vụ cứ bề bộn nhiều – hôm trước thì xảy ra án cướp ngục, đến nay Cao Úc Thương vẫn chưa về, hôm qua Cao Tử Du mới về phủ thì lại bị gọi đến nha môn vì một vụ án mạng ở ngoại ô.
Quản sự thấy La thị tới, bước đến hỏi: “Đã chuẩn bị xong bữa sáng cho lão gia và Nhị thiếu gia, sắp sai người đem tới nha môn, Đại nương tử có cần kiểm tra lại không?”
La thị nói: “Đem tới đây đi.”
Một ma ma bước tới: “Hôm qua Nhị thiếu gia đi rất vội, còn không kịp khoác cả áo, Đinh Tử đưa tới nha môn nhưng Nhị thiếu gia đã ra ngoài ban sai, không có mặt, mới rồi nô tì đã sai Đinh Tử đi thêm chuyến nữa.”
La thị gật đầu.
Sau khi chúng gia nhân báo cáo hết những chuyện quan trọng, La thị mới nhìn sang Thanh Duy đang đứng trong góc phòng.
“Xin vấn an a di.” Thanh Duy tiến lên làm lễ.
Vì nàng đang trong cảnh ăn nhờ ở đậu nên không thể che mặt được nữa, hôm qua trở về Cao phủ, nàng đã tháo mũ trùm trước mặt La thị. May thay khi nhìn thấy vết ban đỏ trên mặt nàng, La thị không tỏ vẻ gì.
A hoàn bên dưới cầm hộp cơm đi tới, La thị mở ra xem, tức khắc nhíu mày: “Sao chỉ có chừng này hả?”
Đựng trong hộp cơm là bữa sáng của Cao Úc Thương, nhưng đâu thể có mỗi đồ ăn sáng được. Làm việc ở nha môn, ngoài tiếp xúc với đồng liêu trong công việc, đạo lý đối nhân xử thế thường được thể hiện tinh tế qua các chi tiết.
“Lấy thêm bánh hoa táo, bánh phở xào và canh hầm lại đây, mỗi món chuẩn bị một phần, đựng trong một hộp cơm khác.”
A hoàn nhanh nhảu vâng dạ, bị La thị mắng đâm khiếp sợ, lúc cầm hộp cơm xuống thì vô tình làm nghiêng nắp, may có Thanh Duy tinh mắt đỡ lấy, trả lại cho a hoàn.
Lúc này La thị mới rảnh tay, ngoái đầu nhìn Thanh Duy, nói: “Dù ta chưa gặp cháu bao giờ, nhưng cùng là người Lăng Xuyên, cũng coi như có quen biết cha mẹ cháu, ta nghe Chi Vân bảo, sau khi Tiển Khâm đài xảy ra chuyện, cháu mới vào nhà Thôi Nhị ca?”
“Dạ phải.” Thanh Duy đáp, “Sau khi Tiển Khâm đài gặp chuyện, phụ thân qua đời, mẫu thân đau lòng quá đỗi, chưa tới hai năm cũng đã ra đi, trước khi lâm chung bà có gửi thư cho thúc phụ, xin ông ấy nhận nuôi cháu. Xa cách nhiều năm, đừng bảo là Chi Vân, ngay cả thúc phụ hồi gặp cháu lần đầu cũng không nhớ rõ cháu.”
La thị nghe thế, lòng xót xa cho cô gái mồ côi này.
Vừa rồi khi bà vào phòng, thấy bên chân Thanh Duy có vết trà bắn, hẳn là hai đứa hầu dâng trà đã thất lễ gây nên, nhưng khi nói chuyện với mình trông rất bình thường. Bà nghĩ, có lẽ con bé sống trôi nổi đã quen, quen với sự nóng lạnh nương nhờ.
La thị nói: “Nếu đã vậy, cháu hãy cứ yên tâm ở lại đây. Còn về vết bớt trên mặt, nếu tìm được gốc bệnh thì tất phải trị, hôm khác ta sẽ mời một đại phu có tiếng ghé phủ khám cho cháu.”
Hộp cơm mới đã được chuẩn bị lại, a hoàn bên dưới đem lên cho La thị kiểm tra.
La thị nói xong, mãi không thấy trong góc có phản ứng, một lúc sau mới nghe thấy Thanh Duy lên tiếng, giọng nhuốm ý cảm kích, “Đa tạ a di, nhưng lần này cháu lên kinh, một là đi theo Chi Vân, hai là để tìm một người thân.”
“Cháu có người thân ở kinh thành à?”
“Là sư phụ từng dạy võ cho cháu hồi trước. Đã nhiều năm không gặp, gần đây mới hay tin của người.”
***
Đến giờ ăn sáng, Thôi Chi Vân đi tới, nếm thử bát canh sâm nhưng sắc mặt vẫn không khá khẩm tí nào, tới lúc ăn sáng xong, được La thị vỗ về đôi câu, tinh thần mới đỡ hơn phần nào.
Một lúc sau, người hầu đến nha môn đưa cơm cho Cao Úc Thương đã về, hồi bẩm: “Lão gia biết hai biểu cô nương đã bình an tới quý phủ, bảo tiểu nhân tiện thể nhắn, lão gia đã biết chuyện của Thôi gia, sẽ xem xét tìm cách.”
La thị “ừ” một tiếng, nói với Thôi Chi Vân: “Tuy dượng cháu ở trên triều, nhưng ông ấy rất ít khi nói nhiều chuyện trong triều với ta, hơn nữa ông ấy cũng bận, gần đây trong kinh rối ren, ông ấy đã ở lại nha môn hai hôm rồi. Hay thế này đi, đợi biểu ca của cháu về, ta sẽ hỏi nó xem có cách gì giúp được không.”
Nghe những lời đó, Thôi Chi Vân xoay mặt đi, nhìn bụi mây vàng trồng trong sân: “Cháu nhớ sau khi biểu ca đậu Tiến sĩ thì nhậm chức ở Hàn lâm, sao Hàn lâm lại phải đi tra á. Còn cháu đã… cháu đã đến đây một ngày rồi.”
La thị cười nói: “Có lẽ cháu không biết, bây giờ biểu ca cháu không còn ở Hàn lâm nữa, hai tháng trước vừa được thăng chức, vào Kinh triệu phủ rồi.”
Đang nói chuyện, chợt nghe thấy bên ngoài bẩm báo: “Thiếu gia đã về.”
Trong ánh nắng sớm mai, có một người sải bước tiến tới, dáng hắn khá cao, nom mặt mày khôi ngô sáng sủa, quan bào màu lam ôm thân hình trông rắn rỏi như cây tùng, khóe mắt cụp xuống, tựa như lúc nào cũng chứa ý cười.
La thị bước ra đón, trông thấy quầng thâm dưới mắt Cao Tử Du, “Có phải lại thức trắng đêm rồi không? Vừa hay mới ăn sáng xong, Tích Sương, ngươi sai người làm thêm bữa sáng cho thiếu gia đi.”
“Không cần đâu.” Cao Tử Du đi thẳng vào nhà, “Án ở nha môn hơi rắc rối, con vẫn phải tới nữa, Chi Vân đã lại nhà một ngày, con tranh thủ về thăm muội ấy.”
Vừa dứt câu, hắn ngước mắt lên, trông thấy Thôi Chi Vân đứng trước cửa, nàng khoác áo màu trắng mơ, có nhẽ vì biến cố trong nhà nên sắc mặt phờ phạc, trong mắt còn ánh vẻ sợ hãi, dáng vẻ yếu đuối ấy càng khiến đối phương thêm đau lòng.
Hai người họ là thanh mai trúc mã, hai năm trước, Cao Tử Du đậu Tiến sĩ, từng đến Thôi trạch tại Nhạc Châu ở một thời gian, đã lâu không gặp, tình cảm đôi bên chẳng những thuyên giảm mà còn thêm đậm sâu.
La thị thấy Cao Tử Du ăn mặc phong phanh, nghĩ có lẽ áo khoác chưa được đưa đến, bèn sai gia nhân đi lấy. Tích Sương tiến tới cúi người: “Dưới bếp vẫn đang hầm canh, thiếu gia đã vất vả một đêm, nô tì đi lấy một bát cho thiếu gia sưởi ấm.”
Nàng ta cũng thông minh, không dâng thẳng bát canh cho Cao Tử Du mà gián tiếp đưa cho Thôi Chi Vân.
La thị vừa thắt áo khoác cho Cao Tử Du vừa hỏi: “Án gì mà vội vàng thế, thức trắng một đêm rồi mà vẫn phải đến nha môn?”
Cao Tử Du vuốt thẳng vạt áo: “Cũng không phải án khó nào, ở gần dịch quan ngoại ô xảy ra án mạng, con dẫn người đi điều tra, phát hiện có hơn phân nửa người của Huyền Ưng ti từng đến…”
*Choang*
Lời vừa dứt, một tiếng vỡ giòn giã vang lên, Thôi Chi Vân không cầm vững bát canh, rơi xuống đất vỡ toang.
Nghe Cao Tử Du nói như vậy, nàng thật sự khiếp vía, nếu không có Thanh Duy đứng bên đỡ, chỉ e nàng đã chẳng đứng nổi.
La thị ngạc nhiên: “Sao lại thế này?” Bà khựng lại, cho rằng biết được nguyên nhân, thế là quay sang mắng Cao Tử Du: “Biểu muội con vốn nhát gan, còn nhắc đến án mạng ở trước mặt con bé làm gì hả?”
Cao Tử Du cũng tự trách: “Là huynh sơ suất. Chi Vân đừng sợ, dịch quán kia cách kinh thành mấy dặm đi đường, trị an trong kinh vẫn rất an toàn.”
Đáng tiếc lời an ủi không hề có tác dụng.
Thanh Duy đỡ Thôi Chi Vân tới ngồi xuống ghế trong phòng, “Xin hỏi thiếu gia, dịch quán gần hiện trường vụ án mà cậu nói, có phải là dịch trạm trên đường cái phía nam không?”
Cao Tử Du gật đầu: “Chính nó.”
Thanh Duy nói: “Không giấu gì thiếu gia, tôi và Chi Vân cũng từng nghỉ chân ở dịch trạm này.”
Cao Tử Du lập tức hiểu ra, Chi Vân sợ như thế là vì đã từng đến dịch quán kia?
Nhưng câu hỏi của Thanh Duy đã gợi ý cho hắn, phải rồi, chẳng phải Viên Văn Quang bị giết đến từ Nhạc Châu sao? Nếu chiếu theo hướng đó, có lẽ hai biểu muội này biết được manh mối gì.
Nghĩ tới đây, hắn bảo: “Thanh Duy biểu muội, tìm chỗ nói chuyện đi.”
Hắn dẫn Thanh Duy ra hành lang: “Cho hỏi biểu muội có biết Viên Văn Quang, người họ Viên ở Nhạc Châu không?”
“Có biết. Trên đường lên kinh, tôi và Chi Vân còn gặp hắn mấy lần.” Thanh Duy lo cho Thôi Chi Vân, bị Cao Tử Du gọi ra nhưng hai mắt cứ nhìn Thôi Chi Vân hoài, tới lúc nghe xong câu hỏi mới sực nhận ra, “Sao thế, người chết là hắn ta à?”
“Lúc tìm thấy thì chỉ còn một hơi thoi thóp.” Cao Tử Du chỉ nói qua, dẫu gì đây cũng là án nha môn, hắn không tiện tiết lộ, huống hồ người của Huyền Ưng ti nói là đã có nghi phạm manh mối, sẽ tạm thời tiếp quản, hắn cũng không biết bây giờ đã tiến triển tới đâu.
“Vậy biểu muội có biết Viên Văn Quang từng kết thù với ai không, hay trên đường lên kinh có gặp phải rắc rối nào?”
Thanh Duy nói: “TÔi không biết nhiều về Viên Văn Quang lắm, chỉ gặp hồi rời khỏi thành Nhạc Châu, sau đó không gặp lại nữa.”
“Thế Chi Vân muội ấy… có gặp Viên Văn Quang trên đường đi không?”
“Có lẽ là không. Tôi và Chi Vân luôn đi cùng nhau, tôi không biết, dĩ nhiên muội ấy cũng không biết…”
“Thiếu gia, Đại nương tử, bên ngoài có vài vị quan sai tới, nói là, nói là muốn bắt nghi phạm giết người đang trốn trong phủ ta!”
Thanh Duy còn chưa nói xong thì một gia nhân đã hớt hải chạy tới tiền viện.
La thị đang định đỡ Thôi Chi Vân vào trong nghỉ ngơi, vừa nghe thế, lập tức ngạc nhiên: “Nghi phạm gì cơ? Đây là phủ đệ của Lang trung đại nhân ở bộ Hình, sao có thể có nghi phạm? Có phải bọn họ nhầm rồi không?”
Nhưng vừa dứt lời, một toán Huyền Ưng vệ hông đeo Vân Đầu đao, mặc áo bào thêu chim ưng đã vòng bình phong bằng đá, bước vào sân.
La thị nhận ra hai người dẫn đầu, chính là Vệ Quyết và Chương Lộc Chi mới gặp hồi hôm qua.
“Đêm hôm trước vô tình gặp hai biểu cô nương của quý phủ ở ngoại ô, tại hạ đã cảm thấy khả nghi, lần dấu tung tích điều tra, phát hiện hai cô nương đây có liên quan tới một vụ án ở ngoại ô, hiện tại Huyền Ưng ti đã nắm được bằng chứng điều tra, xác định vụ án mạng này là do Thôi Chi Vân đang ở trong phủ gây ra, nên mới tới đây gọi hai người Thôi Chi Vân, Thôi Thanh Duy đến nha phủ thẩm vấn.”
Lời vừa thốt ra miệng, ánh mắt của mọi người trong phủ đổ dồn vào Thôi Chi Vân.
“Không, không phải ta.” Thôi Chi Vân biến sắc, lắc đầu nguầy nguậy, “Ta không giết người…”
“Hàm hồ!” Cao Tử Do đi tới chặn trước người Thôi Chi Vân, che nàng ra sau lưng, “Người chết đường đường là nam nhi bảy thước, một cô gái yếu đuối như Chi Vân sao có thể giết hắn ta nổi? Vệ đại nhân nói là đã lấy được bằng chứng, xin hỏi bằng chứng đâu?! Không có bằng chứng đã đến phủ ta bắt người, trên đời này làm gì có lý đó!”
“Huống hồ…” Cao Tử Du giũ mạnh tay áo, khoanh tay lạnh lùng nói, “Kinh Triệu phủ phá án có quy tắc của Kinh Triệu phủ, nếu Cao mỗ nhớ không nhầm, Huyền Ưng ti đang có án quan trọng khác, sao? Lẽ nào Huyền Ưng ti rảnh đến độ, còn chưa điều tra xong án của mình mà đã nhúng tay vào chuyện của Kinh Triệu phủ?”
Câu cuối rõ ý giễu cợt, Vệ Quyết vẫn giữ được bình tĩnh, song Chương Lộc Chi là kẻ nóng tính, lập tức buột miệng: “Cao đại nhân muốn bằng chứng hả, dịch quan ven đường, ông chủ nhà trọ, người đánh xe, tất cả những người đã gặp hai biểu muội đây đều có thể cho lời khai làm chứng, Cao đại nhân phá án chậm chạp mà nói năng hùng hồn nhỉ? Huyền Ưng ti muốn thầu án này là có lý do của Huyền Ưng ti, Kinh Triệu phủ doãn đã chấp thuận, cớ gì một thông phán như Cao đại nhân lại có dị nghị?”
Hắn cười: “Được thôi, vụ án này Huyền Ưng ti sẽ thẩm vấn ngay tại Kinh Triệu phủ, giả như Cao đại nhân có điều nghi hoặc, vậy có thể đến dự thính. Chỉ e khi Cao đại nhân nghe rõ bí mật đằng sau thì lại sinh sợ hãi!”