Một lúc sau, ngoài nhà tre vang lên tiếng gõ cửa, chất giọng nhẹ nhàng của Phù Đông truyền tới qua ván cửa: “Giang công tử, là thiếp đây.”
Giang Từ Chu để Đức Vinh đi ra mở cửa, hỏi: “Thế nào, có rượu chưa?”
Phù Đông mỉm cười, không trả lời mà đi tới ngồi cạnh Giang Từ Chu, giơ tay thì thầm vào tai y.
Giang Từ Chu lắng nghe, khóe môi nở nụ cười, “Lại có chuyện tốt thế kia à?”
Giọng Phù Đông như tiếng chuông bạc: “Phải ạ, Giang công tử có đi không?”
Giang Từ Chu đứng dậy bảo: “Đức Vinh, xách hộp đi lấy rượu Phù Đông cô nương mới ủ nào.” Y cầm quạt tre làm ra tư thế mời, “Phiền Phù Đông cô nương dẫn đường.”
***
Cuối giờ Tuất*, màn trời tối om, vậy mà xung quanh Đông Lai Thuận vẫn náo nhiệt rôm rả. Giang Từ Chu theo Phù Đông đi vào ngã rẽ cạnh cạnh phố Diên Hà, tới gần Chiết Chi cư, cảm thấy mọi ồn ào như bị cản lại, trong con hẻm yên tĩnh đến mức lạ lùng.
(*Giờ Tuất: 7 đến 9 giờ tối.)
“Chính là chỗ này.” Phù Đông để Triêu Thiên cạy mở khóa đồng, đẩy cửa ra.
Bữa trước Thanh Duy đã vào trong Chiết Chi cư một lần, không có gì ngoài một lu nước đã cạn, vậy mà hôm nay mùi rượu trong sân lại rất nồng, thậm chí còn có hương hoa quế thơm lừng, quả là lạ.
Thanh Duy nín thở nhìn quanh, trời tối om om, ngọn đuốc chỉ soi sáng một khoảng nhỏ, dù có kẻ ác nấp trong màn đêm thì cũng chẳng thấy được.
Phù Đông cầm xẻng nhỏ trong cửa hàng, đào dưới gốc hòe già trong sân lên, lấy ra một vò rượu đưa cho Giang Từ Chu: “Giang công tử.”
Nửa người nàng ta khuất trong bóng tối, nửa còn lại hiện ngoài ánh lửa, tay cầm vò rượu, thơm nhưng nồng, tửu lượng người nào mà không cao thì sẽ gục ngay chỉ sau vài hớp.
Giang Từ Chu bật cười, đưa tay nhận rượu, song ngón tay còn chưa chạm vào thân vò thì trong màn đêm, bất thình lình lóe lên một đường sáng.
“Công tử cẩn thận!” Triêu Thiên thét lớn, lắc mình chặn ngang trước mặt Giang Từ Chu, y lập tức rụt tay về, một phi tiêu vụt qua, ghim trúng vò rượu.
Vò rượu vỡ nát rơi xuống đất, và gần như đồng thời, mười mấy kẻ mặc đồ đen, bịt kín mặt nhảy lên đầu tường hoặc nhảy xuống từ mái nhà, xông về phía hội Giang Từ Chu.
Triêu Thiên ngay lập tức rút đao, Thanh Duy đặt tay bên hông rút Vân Đầu đao ra, xoay người bổ ngang một phát, chặn được một kẻ bịt mặt lao tới từ cửa.
Ba Huyền Ưng vệ bao gồm Kỳ Minh dàn quanh Giang Từ Chu và Đức Vinh, bọn họ là vũ vệ được điều từ Điện Tiền ti sang, công phu không tệ, vả lại binh mã triều đình được huấn luyện nghiêm ngặt, chỉ ba người dàn trận cũng đủ để đối phó với đám bịt mặt trong sân.
Thanh Duy thấy bọn họ ứng phó bài bản, tạm thời không lo. Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện Phù Đông đang co mình nấp sau cây hòa, lập tức giơ đao đi tới nắm chặt tay nàng ta, đẩy nàng ta tới lu nước cạn trong sân, nói: “Cô trốn ở đây, đợi lát nữa ta có chuyện hỏi…”
Nhưng chưa nói hết câu đã nghe thấy Giang Từ Chu thấp giọng nhắc: “Cẩn thận!”
Vành tai Thanh Duy giật nhẹ, đầu còn chưa ngoái mà thân đao đã vạch một đường, biến đao thành gươm, sống đao áp sát cánh tay đâm ngược ra sau, xuyên thủng ngực của tên sát thủ.
Thanh Duy nhìn lại, té ra trong lúc nàng phân tâm, đã có thêm mười mấy tay sát thủ mặc đồ đen xuất hiện.
Sát thủ không giống người tập võ bình thường, công phu bọn chúng có thể bình thường, song từng chiêu từng thức ẩn đầy sát cơ, chúng nấp trong màn đêm, chỉ cần tìm được cơ hội là sẵn sàng dùng mạng đổi mạng, dẫu hy sinh cả an nguy bản thân.
Sát thủ như vậy gọi là tử sĩ, dù người có công phu cao thâm đến đâu, nếu gặp bọn chúng, chỉ cần một sơ suất cũng sẽ mất mạng.
Mười mấy tay sát thủ có mục tiêu rõ ràng: nhắm thẳng về phía Thanh Duy. Thanh Duy hoảng hốt, lập tức rút lui.
“Kỳ Minh.” Giang Từ Chu gọi.
“Ngu hầu?”
“Chỗ ta không sao, mau viện trợ cho nàng ấy.”
Kỳ Minh đáp vâng, dẫn hai Huyền Ưng vệ xông lên, cùng lúc đó, Triêu Thiên đã đẩy lùi được gã bịt mặt, xách đao chạy tới.
Nhưng Hà Hồng Vân nào chỉ phái mười mấy tay sát thủ này, chốc lát sau lại có thêm một toán xông vào, vượt qua phòng vệ của Kỳ Minh, nhắm thẳng Thanh Duy.
Càng lúc càng nhiều đao kiếm, Thanh Duy nhảy lên, Vân Đầu đao phóng ra rời tay, đâm vào cổ chân của gã sát thủ phía trước; Thanh Duy đáp xuống đất, khi rút đao còn bắn ra một đường máu, nàng đi tới đạp gãy cổ gã sát thủ.
Nhưng giải quyết được một tên, đằng sau còn vô số kẻ, Thanh Duy lùi về sau. Giang Từ Chu lập tức đi tới đón, đưa tay ôm lấy eo nàng, Thanh Duy nương lực mà ngửa người sà xuống, tránh được đòn tấn công của sát thủ, sau đó bật lên đổi thủ thành công, vung đao đánh chặn, còn nhân tiện nói: “Đa tạ.”
Giang Từ Chu không đáp, chắp tay ra sau lưng.
Giữa kẽ tay vẫn còn vương hơi ấm.
Chỉ mới thành thân vài ngày, thân hình nàng luôn che giấu dưới chiếc áo chùng rộng lớn, vừa rồi đỡ nàng mới hay, vòng eo nhỏ nhắn chưa trọn một vòng tay, dẻo dai săn chắc.
Toán sát thủ len vào từ mọi ngóc ngách, như chuột gặm nhấm phòng ốc. Thanh Duy thấy mình oan quá, nàng có phải là người xông vào Phù Hạ quán đâu, thế là bất mãn ngoái đầu hỏi Giang Từ Chu: “Rốt cuộc ngài đã làm gì Hà Hồng Vân mà hắn lại hận ta như vậy?”
Giang Từ Chu nói: “Nương tử đang tính dụ khị ta à?”
Thanh Duy chẳng buồn đấu đá với y, “Sao ngài không ra tay?”
Giang Từ Chu nói: “Nương tử thấy ta giống người biết võ hả?”
Nàng không rõ y có biết công phu hay không, nhưng trước đó có nghe Đức Vinh nói, Giang Từ Chu bị thương dưới Tiển Khâm đài, trong người vẫn còn bệnh cũ.
Thả con săn sắt bắt con cá rô, tối nay muốn thành công thì phải mạo hiểm một lần, Thanh Duy đang tìm cách thì nghe thấy Giang Từ Chu đứng sau nói: “Có vẻ bình thường nương tử không hay dùng đao, sao không dùng vũ khí của mình?”
Vũ khí của nàng là nhuyễn ngọc kiếm, không thể dùng được, bởi nếu mà dùng là sẽ lộ ngay.
Thanh Duy không biết có phải y đang thăm dò mình không, chỉ đáp chiếu lệ: “Không có tiền, ngài đánh cho ta một món vũ khí đi?”
Giang Từ Chu nói: “Nghe thấy chưa Triêu Thiên, đưa đao của ngươi cho nàng ấy đi.”
Da đầu Triêu Thiên râm ran, giờ hắn đã hiểu rồi, nữ tặc mà tối đó hắn gặp ở Chúc Ninh trang chính là thiếu phu nhân, hắn ụp tội xông vào Phù Hạ quán lên đầu Thanh Duy, bị ban một bát Ngư Lai Tiên ôi thiu rồi bị ném thanh đao mới, quả không hề oan.
Nhưng thanh đao mới đã dùng được lâu đâu, Triêu Thiên đau lòng khôn xiết, bực bội chém loạn xạ, cảm thấy dùng nhiều chốc nào hay chốc ấy, nếu không lát nữa sẽ bị Thanh Duy cướp mất, ấy mà lại đẩy được hơn nửa số sát thủ rời khỏi quán rượu.
Thanh Duy nhân cơ hội rút lu, quay trở lại chỗ Giang Từ Chu: “Cho ta mượn cây quạt.”
Giang Từ Chu mỉm cười, đưa quạt cho nàng: “Cầm đi.”
Thanh Duy không nhận mà dùng mũi đao móc lấy chiếc quạt, xoay một vòng rồi cắm thẳng xuống đất, khuy chốt bị bục, nan tre bung ra lập tức bị lưỡi đao hất tung lên trời. Thanh Duy vươn tay quơ lấy, khép toàn bộ nan tre trong lòng bàn tay, phóng một phát, những nan tre như những lưỡi dao bay, chỉ một chiêu thức đã đẩy lùi được đám sát thủ còn lại.
Giang Từ Chu ngạc nhiên: “Nương tử có bản lĩnh quá.”
Đó là chiếc quạt quý giá của y, tuy cán quạt đã bị phá nhưng mặt dây chuyền bằng ngọc vẫn nằm trên mặt đất, Thanh Duy dùng mũi đao khều lên, cất mặt dây chuyền vào trong áo, hỏi Giang Từ Chu: “Không phải ngài bảo muốn tương kế tựu kế à? Nãy giờ đánh lâu như vậy, lí ra phải xong rồi chứ, sao không thấy Tiểu Chương đại nhân mở tiệc ở Đông Lai Thuận tới?”
Giang Từ Chu cũng cảm thấy đã đến thời điểm, bèn gọi: “Kỳ Minh.”
“Có mặt.”
“Lên chỗ cao xem thế nào.”
Kỳ Minh thân cao cũng giỏi khinh công, dưới sự yểm trợ của hội Triêu Thiên, hắn nhảy lên nóc quán rượu, mở to mắt nhìn, sau đó nhíu mày nhảy xuống, đi tới chỗ Giang Từ Chu, “Bẩm Ngu hầu, Tiểu Chương đại nhân cùng các sĩ tử được y mời đã bị động tĩnh bên này thu hút, nhưng Trâu Bình đã sai Tuần Kiểm ti chặn lại ở đầu hẻm rồi.”
Đức Vinh nghĩ ngợi, đoạn nói: “Công tử chọn mở tiệc chung ngày với Tiểu Chương đại nhân, mà Tiểu Hà đại nhân tra được mấu chốt, tất sẽ phòng bị, sợ là lúc này Trâu Bình nói láo là trộm cướp xông vào hẻm, sẽ không để bọn họ vào.”
Kỳ Minh cũng nói: “Tuần vệ của Trâu Bình giả làm kẻ tặc, không đeo nỏ còn nấp sau lưng sát thủ, khó lòng bắt sống. Bẩm Ngu hầu, nếu không gán cho Trâu Bình tội danh ám sát ngài thì e rằng tối nay sẽ thành công dã tràng, chắc chắn Tiểu Hà đại nhân đoán đúng nước đi của ngài nên mới đưa ra hạ sách này.”
Thanh Duy nghe bọn họ bàn bạc, bụng nhủ không ổn, nàng biết Hà Hồng Vân không phải dạng hiền, nhưng ai ngờ lại khó chơi đến thế.
Thanh Duy quay sang hỏi Giang Từ Chu: “Bây giờ phải làm sao?”
Giang Từ Chu vẫn điềm tĩnh như thường: “Đức Vinh, thuốc nổ ta bảo ngươi chuẩn bị đâu rồi?”
“Đây ạ.” Đức Vinh đáp, sau đó lấy ra một ống gỗ từ trong hộp cơm, bên dưới có đoạn dây thò ra, chính là thuốc nổ. Đức Vinh nói, “Nhưng thưa công tử, chúng ta không dùng được đâu, ngoài kia toàn sát thủ, đám Tuần Kiểm ti lại chặn trước hẻm góp vui, cho dù thuốc nổ có nổ thì cũng không lan tới bọn Tuần Kiểm ti.”
“Chẳng phải góp vui rất đúng lúc sao?” Giang Từ Chu nói, “Ai bảo ngươi ra ngoài châm ngòi, châm nổ ngay chỗ này.”
“Chỗ này?”
“Đừng có quên, phụ thân của Trâu Bình là Vệ Úy tự khanh.”
Đức Vinh còn đang ngơ ngác thì Thanh Duy đã bừng hiểu.
Vệ Úy tự là nha môn chuyên cai quản quân khí thuốc nổ, thuốc nổ là thứ nằm trong diện quản lý, người bình thường khó lòng lấy được, nếu đột ngột phát nổ, vậy kẻ đầu tiên bị nghi ngờ chính là Vệ Úy tự.
Vì được Hà Hồng Vân nhắc nhở nên tối nay tuần vệ của Trâu Bình không dùng nỏ, song không sao, bọn họ do bộ Binh nhắm mắt điều từ Vệ Úy tự sang, không khó để tiếp xúc với thuốc lửa trong quân kho.
Đương nhiên, nếu chỉ vì mỗi thuốc nổ mà nghi ngờ Trâu Bình thì hơi khiên cưỡng, nhưng hôm trước ở trang viên của Hà Hồng Vân, Trâu Bình từng sai tuần vệ giương nỏ bắn Giang Từ Chu, hôm nay Tuần Kiểm ti còn chặn ngoài hẻm, hai ba chuyện cộng dồn, một khi châm thuốc nổ thì màn bắn tên trước đó sẽ trở thành hành động cố ý, hắn muốn lấp liếm cũng không được.
Bình thường Trâu Bình chỉ nghe lệnh của Hà Hồng Vân, nếu hắn bị định tội giết Đô Ngu hầu Huyền Ưng ti, dù Hà Hồng Vân có thể thoát liên đới thì cũng sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Chẳng trách Giang Từ Chu bảo, hắn muốn Hà Hồng Vân phải dừng tay.
Đức Vinh còn đương nghĩ ngợi thì Thanh Duy đã đi tới, giật lấy thuốc nổ rồi hỏi Giang Từ Chu, “Ném chỗ nào?”
Giang Từ Chu nhìn sang tửu xá cao hai tầng bên cạnh, Thanh Duy lập tức gật đầu.
Một chốc sau, lại có sát thủ nhảy vào, Thanh Duy cao giọng nói to: “Kỳ Minh, chặn phía sau giúp ta! Triêu Thiên, chạy ra cửa, chuẩn bị mở đường!”
Triêu Thiên đáp một tiếng, cầm đao mở đường máu ùa thẳng ra cửa.
Thân pháp của Thanh Duy rất nhanh, nàng xông vào quán rượu, lấy hộp quẹt ở trong ngực ra, đốt ngòi nổ, lúc rút lui ngoài còn tiện tay kéo theo Phù Đông đang nấp trong lu nước, kéo nàng ta chạy ra cửa: “Đi nhanh!”
Trong tiếng binh khí đan xen loáng thoáng tiếng *xì xì* đang cháy, mùi khói cũng dần nồng.
Lúc nãy Thanh Duy đột ngột lao vào tửu xá, bọn sát thủ không nhìn rõ nàng cầm thứ gì trong tay, cho tới khi ngửi thấy mùi khói mới biết chuyện không ổn, kẻ trèo tường tên nhảy nhà, hộc tốc trốn xa quán rượu.
Giang Từ Chu đang chờ Thanh Duy ở cửa, thấy nàng kéo Phù Đông đi ra thì nắm tay nàng, kéo nàng chạy nhanh ra ngoài.
Khi chỉ còn một chớp mắt là thuốc nổ cháy…
Thì đúng khoảnh khắc này, biến cố xảy ra.
Giữa màn đêm, một tia sáng bất chợt vụt lên, Phù Đông chạy sau lưng Thanh Duy bỗng rút ra một cây trâm từ trong tay áo, đâm xuống cổ Thanh Duy.
Khóe mắt Giang Từ Chu chỉ kịp thấy một tia sáng lóe lên, y tức khắc quay đầu, đưa tay chụp lấy cổ tay Phù Đông, gập ngược một phát làm rơi cây trâm.
Trâm ngọc rơi xuống bể tan tành, Thanh Duy nhìn xuống cây trâm, gần như đứng hình – cây trâm này giống y hệt cây trâm song phi yến mà Tiết Trường Hưng để lại cho nàng.
Phù Đông thấy trâm đã vỡ, trong mắt ánh lên vẻ đau đớn, vội cúi người toan lượm lấy, song Thanh Duy đã nhanh hơn nàng ta một bước, nhặt cây trâm lên.
Đúng lúc này bỗng vang lên tiếng nổ cực lớn, ngọn lửa bốc cao giữa màn đêm u tối, một làn sóng nhiệt như thiêu đốt cuốn theo cát sỏi và bụi đất quét về phía họ.
Vì bị trễ chốc lát ấy mà bọn họ không kịp rút lui, đứng quá gần tửu xá.
Thanh Duy bị tiếng nổ lớn làm choáng váng, nhưng khi định thần lại thấy mình không ngã xuống đất, mà là đang nằm… trong lòng Giang Từ Chu.
Thanh Duy ngẩn người, nàng chưa bao giờ tiếp xúc gần với một ai như thế, lồng ngực ấm áp mạnh mẽ của người đàn ông khiến nàng cảm thấy khó chịu.
Nàng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt y.
Sau lưng y là sắc lửa ngút trời, nhưng mắt y lại tĩnh lặng như nước.
Cũng như cái ngày thành thân, y vén khăn lên, nhìn thẳng vào nàng.
“Ngài…”
Chợt Thanh Duy không biết nói gì, nàng cảm thấy khó hiểu, cảm thấy y không nên nhìn nàng như vậy.
Giang Từ Chu im lặng một lúc, thu bàn tay đặt bên eo nàng về: “Nàng có sao không?”
Thanh Duy lắc đầu, hỏi: “Còn ngài?”
Giang Từ Chu đáp: “Ta vẫn ổn.”
Thanh Duy nghi hoặc, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: “Lúc nãy ngài…”
“Mặt dây chuyền của ta còn không?” Chưa đợi Thanh Duy nói hết, Giang Từ Chu đã ngắt lời, “Đó là đồ mẫu thân để lại cho ta, vô cùng quan trọng.”
Thanh Duy ngẩn người, hóa ra y bảo vệ nàng là vì thứ này?
Thanh Duy gật đầu, đứng thẳng dậy, lấy mặt dây chuyền trong áo ra trả cho y: “Cám ơn, tiếc là đã phá hỏng cây quạt của anh, hôm khác sẽ đền anh cái mới.”
Giang Từ Chu nhìn nàng.
Mọi khi thấy nàng hành sự dứt khoát, nhanh gọn mạnh mẽ, nhưng vừa rồi tình hình vội vã mà nàng vẫn cứu Phù Đông, chứng tỏ nội tâm là người dịu dàng tốt bụng.
Y nhận lấy mặt dây chuyền, đang định nói không cần đền thì Thanh Duy đã xoay đầu lại, xốc Phù Đông đứng dậy, siết chặt tay nàng ta kéo một phát, đè lên tường rồi trở tay bóp cổ họng nàng ta: “Ta hỏi một câu, cô đáp một câu, dám trả lời qua loa, coi chừng ta bẻ gãy cổ cô!”
Giang Từ Chu: “…”