Kinh đô, thành Tử Tiêu.
“Chương đại nhân, cẩn thận bậc thềm.”
Mưa vừa ngừng rơi, mặt trời chiếu rọi khắp kinh thành, Tào Côn Đức dẫn Chương Hạc Thư đến điện Nguyên Đức, thấy có vũng nước đọng chưa khô bèn lên tiếng nhắc nhở.
Ngày hôm trước là tiệc sinh nhật của Hoàng hậu, Chương Hạc Thư bận việc nên không thể tham dự, Triệu Sơ lập tức đặc biệt phê chuẩn cho Chương Hạc Thư được nghỉ hai ngày, cho phép ông ta vào cung thăm Hoàng hậu.
Tới điện Nguyên Đức, Chương Hạc Thư hành lễ với Chương Nguyên Gia theo phép tắc, Chương Nguyên Gia vội nói: “Phụ thân mau đứng lên đi.” Lại ra lệnh, “Chỉ Vi, nhanh ban đệm.”
Dạo gần đây triệu chứng thai nghén ở nàng đã giảm bớt, sắc mặt cũng hồng hào hơn, tuy chưa rõ bụng bầu song cơ thể đã nở nang hơn trước.
Chỉ Vi dâng chén canh hạt sen giải nhiệt cho Chương Hạc Thư, ông nhận lấy nhưng không dùng, chỉ nhìn Chương Nguyên Gia. Chương Nguyên Gia hiểu ý ông, vẫy lui thị tì, ngồi ngay ngắn, hạ giọng nói, “Phụ thân có lời gì thì cứ nói ạ.”
Chương Hạc Thư im lặng, đặt chén canh xuống bàn cái *cạch*, “Con là Hoàng hậu, nhẽ ra chuyện này không tới lượt hạ thần như ta giáo huấn, nhưng con… vô lý quá mức! Có thai mà không báo cho Quan gia, lại còn giấu giếm mọi người, nếu Quan gia không phát hiện, con còn định giấu chuyện này đến bao giờ? Xét rộng ra thì là tội khi quân đấy! Ngày trước ta dạy con thế nào? Hoàng hậu không những là thê tử của Đế vương mà còn là quốc mẫu, nếu đã hưởng sự cung phụng của bách tính thì phải biết gánh vác trách nhiệm, dù thiệt thòi tới mấy cũng phải nhẫn nhịn, con không còn nhỏ nữa, giận dỗi với Quan gia làm gì?”
Chương Nguyên Gia thấp giọng đáp: “Hôm trước Quan gia có lại đây dùng bữa tối, con gái đã nhận lỗi với chàng rồi.”
Niệm tình nàng đang mang thai, Chương Hạc Thư kìm hãm lửa giận, “Gần đây Quan gia có hay ghé điện Nguyên Đức thăm con không?”
“Có ạ, hầu như ngày nào cũng đến. Cũng miễn cho con gái những chuyện lặt vặt ở hậu cung, bây giờ ngoài chuẩn bị hôn sự cho Nhân Dục ra, con gái không cần lo chuyện nào nữa.”
Nghe nàng nhắc tới hôn sự của Triệu Vĩnh Nghiên, Chương Hạc Thư nhìn nàng, “Nhân Dục Quận chúa là viên minh châu trên tay Dụ Thân vương, Dụ Thân vương mất sớm, lúc lâm chung đã giao phó con gái cho tiên đế. Tiên đế đã quy thiên, hôn sự của Quận chúa, con là Hoàng hậu cần phải đích thân chuẩn bị.” Ông ta nghĩ ngợi, đoạn thở dài, “Nhưng Quận chúa lại tùy hứng quá, bây giờ con bé thích Vong Trần, một mực đòi lấy cậu ta làm chồng. Cha anh Vong Trần mất sớm, được lão thái phó dạy dỗ nuôi lớn, lão thái phó không ép buộc kìm kẹp cậu ta, nếu biết chuyện này, nói không chừng đợi Vong Trần hồi kinh sẽ hỏi ý cậu ta. Nếu con không vội, vi phụ và Vong Trần có tình thầy trò, có thể giúp con hỏi thăm.”
Chương Nguyên Gia ngạc nhiên.
Nàng chưa từng kể phụ thân nghe về cuộc hôn nhân này, vì sao phụ thân biết được tâm tư của Nhân Dục?
Rồi nàng lại nghĩ, mẫu thân thường qua lại với Dụ Thân vương phi, có lẽ mẫu thân biết chuyện từ chỗ Dụ Thân vương phi, sau đó nói cho phụ thân.
Chương Nguyên Gia đáp: “Không cần đâu ạ, hôn sự của Nhân Dục chưa vội lắm, Quan gia đã đề cập chuyện này với lão thái phó rồi, lão thái phó bảo muốn cân nhắc ít hôm, sẽ gửi thư báo Trương Nhị công tử.”
Chương Hạc Thư *à* một tiếng, “Thế cũng tốt.” Dừng một lúc, ông ta giả như vô tình nói, “Nhưng không rõ Vong Trần vẫn chưa thành gia là vì bận rộn công sự không thể phân tâm, hay là trong lòng đã có ai…”
Hai cha con lại nói chuyện một hồi, bỗng tiểu hoàng môn ngoài phòng đi vào thông báo: “Nương nương, Quan gia tới ạ.”
Chương Hạc Thư lật đật đứng dậy, cùng Chương Nguyên Gia ra cửa cung đón. Hôm nay Triệu Sơ tới sớm, vẫn chưa đến giờ Thân, nắng chiều chói chang, thấy Chương Hạc Thư, chàng điềm tĩnh mỉm cười, “Chương đại nhân cũng đang ở đây à.”
Chương Hạc Thư đáp: “Không ngờ lại gặp Quan gia ở đây.”
Ông ta là ngoại thần, không tiện ở lại hậu cung quá lâu, vội vàng cáo biệt: “Lão thân nói chuyện với nương nương cũng nhiều rồi, nếu Quan gia đã tới, lão thần xin cáo lui.”
Nói đoạn, ông ta thi lễ với Triệu Sơ và Chương Nguyên Gia rồi rời khỏi cung điện.
***
Chương Hạc Thư ra khỏi điện Nguyên Đức, để tiểu hoàng môn dẫn đường, chẳng mấy chốc đã tới cửa Huyền minh chính hoa, đi qua tầng tầng cửa cung là đến nơi làm việc.
Mây cuối trời trôi lững lờ, vẫn chưa tới lúc ra về, xung quanh vắng vẻ không tiếng động. Nha môn Lục bộ nằm phía đông, Xu Mật Viện nằm tít sâu bên trong, Chương Hạc Thư ngước mắt nhìn, thấy có người đang đợi ông ở trước cửa. Người này họ Nhan tên Vu, là một viên quan cấp dưới của Chương Hạc Thư.
Chương Hạc Thư khoan thai đi tới, “Có chuyện gì à?”
“Vâng, trong nha môn có việc muốn hỏi ý của đại nhân.” Nhan Vu nói.
Chương Hạc Thư liền gật đầu, “Vừa đi vừa nói.”
Ngoài cửa là một bãi đất trống, đúng lúc gió thổi lớn, đứng nơi đây nói chuyện, lời hòa vào gió rồi nhanh chóng vỡ tan.
“Khúc hầu biết hôm nay đại nhân được nghỉ, chỉ trong một buổi sáng đã ghé phủ hai lần. Cũng may ông ta cẩn thận, chỉ sai người hầu gõ cửa chứ không xuống xe ngựa, dọc đường đi không bị ai phát hiện.”
Chương Hạc Thư hừ lạnh, “Ông ta tức nước vỡ bờ đấy, củ khoai nóng làm bỏng ông ta, tất sẽ mò tới tìm ta.”
“Hồi trước chính ông ta bị cái lợi che mắt, dám giấu ta tự tiện cầm danh sách đi mua bán, lẽ ra phải lường trước có ngày hôm nay. Nay bị Tiểu Chiêu vương dồn vào đường cùng, mà Tề Văn Bách ở Lăng Xuyên ẩn nấp cũng ghê đấy, không ngờ lại là nhân tố được tiên đế chuẩn bị sẵn từ trước, bây giờ ở Đông An không khác gì thùng sắt, Khúc Bất Duy thăm dò được tin tức, chắc chắn mất ăn mất ngủ đến nơi rồi.”
Nhan Vu nói: “Phong Nguyên tướng quân được Khúc hầu cử đi sắp đến Lăng Xuyên rồi, có mặt ông ta, chắc là tình hình sẽ khá hơn?”
“Phong Nguyên tới Lăng Xuyên, cùng lắm chỉ có thể xóa bằng chứng Sầm Tuyết Minh để lại, chuyện Khúc Bất Duy bán danh sách là thật, chỉ cần đào sâu truy cứu, sớm muộn gì Tạ Dung Dữ cũng có thể tóm được cái đuôi của lão ta.” Chương Hạc Thư nói, đoạn hỏi, “Huyền Ưng Ti đã tra được bao nhiêu rồi?”
“Hình như là Từ Thuật Bạch ở Sùng Dương, Phương Lưu ở Thượng Khê, Thẩm lan ở Đông An.” Nhan Vu đáp, “Cũng may chưa điều tra được nhiều về chuyện Khúc hầu bán danh sách, nếu bị Tiểu Chiêu vương moi ra tất cả, chỉ sợ là…”
“Chưa tra được nhiều?” Chương Hạc Thư lạnh lùng nói, “Nội việc bị tra ra ba tên kia đã đủ cho hắn biết Khúc Bất Duy là kẻ đầu sỏ rồi. Nếu năm đó ta không phát hiện sớm, kịp thời ngăn cản lão ta, thì bây giờ không biết kinh thành này có Khúc thị hay không.”
Nhan Vu đáp: “Đại nhân nói chí phải. Nhưng mà, quân tử không đứng dưới chân tường đổ, bây giờ chúng ta và Khúc hầu đang ở trên cùng một chiếc thuyền, có thể cùng nhau qua ải là tốt nhất, còn nếu sóng gió quá lớn, chỉ một sơ sẩy là lật thuyền, nói gì đi nữa danh sách mà Khúc hầu có được cũng là từ chỗ đại nhân ngài, ngài còn phải… lúc cần bỏ phải bỏ, giữ mình mới là điều cần kíp.”
Nhan Vu đã nói đúng trọng tâm, tốt nhất là Khúc Bất Duy qua được ải này, mọi người đều bình an vô sự; nhưng ngộ nhỡ Khúc Bất Duy sa lưới, như vậy phải nghĩ cách không để lão ta kéo mình theo mới được.
Chương Hạc Thư hỏi: “Giờ Khúc Đình Lam đang ở Đông An à?”
“Đúng ạ, nhưng Khúc Ngũ công tử chỉ là công tử bột, sợ rằng có lợi dụng cũng vô ích.”
“Vô ích là vô ích thế nào?” Chương Hạc Thư nói, “Nhà họ Khúc nuông chiều Ngũ công tử này nhất. Nếu hắn ta đã ở Lăng Xuyên, đợi ta đến, ắt sẽ có cách.”
Nhan Vu nghe ra manh mối trong lời của Chương Hạc Thư, “Đại nhân tính đích thân đến Lăng Xuyên một chuyến sao?”
“Không tiện ghé Lăng Xuyên, đi Trung Châu.” Chương Hạc Thư nói, “Ngươi giúp ta gửi một bức thư cho Vong Trần, hẹn hắn nửa tháng sau tới Trung Châu gặp ta.”
“Đại nhân muốn nhờ Trương Nhị công tử giúp?” Nhan Vu ngạc nhiên, “Nhưng Trương Nhị công tử đâu chung đường với chúng ta, từ đầu chí cuối hắn chỉ muốn xây dựng Tiển Khâm Đài. Theo hạ quan thấy, dù gì Đại công tử cũng đang ở Lăng Xuyên, mà cậu ấy cũng đã đồng ý giúp điều tra Sầm Tuyết Minh, chuyện của Khúc gia, chi bằng để Đại công tử giải quyết.”
“Không được, Lan Nhược tính cách thế nào hả, chuyện này quyết không thể giao cho nó.” Chương Hạc Thư quả quyết nói.
Chương Đình cũng giống Nguyên Gia, quen sống trong nhung lụa ấm êm, chưa từng gặp khó khăn lận đận, không thể giống với phụ thân đã trải qua bao thiệt thòi thất bại.
Nghĩ như vậy, Chương Hạc Thư càng hạ quyết tâm tìm Trương Viễn Tụ, ông ta xoay gót chân đi đến Hàn Lâm Viện, hỏi, “Có phải hôm nay lão thái phó cũng vào cung?”
“Vâng, hình như Trương Nhị công tử gửi thư khẩn đến Ngân Đài*, được đưa thẳng tới Hàn Lâm Viện, lão thái phó vào cung lấy thư.”
(*Ngân Đài là một cung điện nằm gần Hàn Lâm Viện.)
Chương Hạc Thư gật đầu, vừa đi đến Hàn Lâm Viện vừa nói về Trương Viễn Tụ.
“Tiển Khâm Đài được xây dựng vì lý do gì? Năm xưa sau chiến dịch sông Trường Độ, nhân sĩ lần lượt lên tiếng bày tỏ, rồi tiên đế đề nghị xây dựng Tiển Khâm Đài, trong triều cũng có rất nhiều đại thần phản đối, nếu không có Trương Chính Thanh dẫn đầu nhóm văn sĩ ủng hộ tiên đế, chưa chắc Tiển Khâm Đài đã được xây dựng. Trương Ngộ Sơ trầm mình xuống sông Thương Lãng, Trương Chính Thanh chết dưới Tiển Khâm Đài, Trương Viễn Tụ trông điềm đạm hiền hậu, nhưng thực tế cậu ta cũng giống cha anh mình, rất có chủ kiến, cha anh mất mạng mà di nguyện chưa thành, cậu ta sao có thể cam tâm, chỉ cần nhìn việc cậu ta hao tâm tổn trí để Tiển Khâm Đài được xây dựng là biết.
Mà một khi có tâm nguyện muốn thực hiện, những chuyện khác ắt sẽ bị bỏ qua. Ngươi quên vụ án của Hà gia ngày trước, chính cậu ta đã dẫn bách tính Ninh Châu bị ảnh hưởng bởi ôn dịch lên kinh à? Rồi vì đâu mà nhân sĩ căm phẫn, tuy là do cái chết của dược thương gây ra, nhưng nếu điều tra ngọn nguồn, không phải vẫn nằm ở bách tính Ninh Châu sao? Trương Vong Trần cực kỳ thông minh, cậu ta mà không lường trước được những chuyện này ư? Có chứ, nhưng cậu ta vẫn làm vậy, vì cậu ta muốn nhân sĩ lên tiếng, chỉ có nhân sĩ đang căm phẫn mới có thể khiến triều đình nhanh chóng đưa ra quyết sách xây dựng Tiển Khâm Đài.”
Nói đến đây, Chương Hạc Thư mỉm cười, “Một khi chuyện Khúc Bất Duy buôn bán danh sách bị tố giác, triều đình sẽ gác lại chuyện xây dựng Tiển Khâm Đài, liệu đó có phải là điều Trương Viễn Tụ muốn?”
Nhan Vu nghĩ ngợi, song vẫn do dự, “Tuy đại nhân nói có lý, nhưng Trương Nhị công tử thế cô lực mỏng, chỉ dựa vào hắn, liệu có thể…”
“Chưa chắc cậu ta đã thế cô lực mỏng.” Chương Hạc Thư nói, “Cậu ta là con trai của Trương Ngộ Sơ, là em ruột của Trương Chính Thanh, là Trung thừa Ngự sử có quyền thế trong triều, quan trọng nhất, không lâu sau, cậu ta sẽ là Quận mã của Nhân Dục Quận chúa. Chuyện tình giữa Trạng nguyên Tạ Trinh và Vinh Hoa Công chúa đã trở thành giai thoại một thời, có khi nào Trương Viễn Tụ bây giờ, ở trong lòng nhân sĩ, sẽ trở thành Tạ Trinh thứ hai?”
Chẳng mấy chốc đã đến Hàn Lâm Viện, một sử quan trẻ tuổi nhấc bào ra đón, “Chương đại nhân, Nhan đại nhân, sao hai vị lại đến Hàn Lâm?”
Nhan Vu nói: “Nghe bảo hôm nay lão thái phó vào cung, Xu Mật Viện có chuyện cần hỏi ý kiến, chẳng hay có thể gặp mặt?”
Sử quan ngẩn người, nha môn quân chính như Xu Mật Viện tìm lão thái phó làm gì?
Hắn ta lùi về sau, chắp tay thi lễ, “Thực không khéo, thái phó đại nhân mới rời đi, hai vị đại nhân lỡ mất rồi.”
Chương Hạc Thư và Nhan Vu nhìn nhau, đáp không sao rồi quay đầu rời đi.
Sử quan trẻ tuổi nhìn bọn họ ra về, đợi tới khi bóng người khuất hẳn mới xoay người và phủ quan, băng qua công đường, đi tới trước một căn phòng, gõ cửa gọi: “Thái phó đại nhân.”
Hắn không đẩy cửa vào mà đứng ngoài bẩm báo: “Thái phó đại nhân, vừa rồi Chương đại nhân và Nhan đại nhân ở Xu Mật Viện có đến tìm, học trò làm theo lời ngài dặn, khéo léo từ chối tất cả khách tới.”
Một lúc sau, trong phòng truyền đến âm thanh già nua, “Đi đi.”
Sử quan hạ giọng đáp *vâng* rồi xoay người rời đi.
Trong phòng yên ắng trở lại, cửa nẻo khép chặt, chỉ hé mở một ô cửa sổ gần nóc nhà. Qua khung cửa nhìn vào, một cụ già tóc hạc da nhăn nheo ngồi trước bàn, trên bàn là bức thư Trương Viễn Tụ gửi đến hôm trước.
Hôm nay ông đã đọc bức thư này mấy lần, nội dung trong thư không có gì lạ, chỉ đôi câu hỏi thăm.
Láo thái phó im lặng, một lúc lâu sau lại cầm thư lên, đọc thầm từng con chữ.
“Kính gửi ân sư.”
“Dạo gần đây không thấy ân sư gửi thư, chẳng hay thầy có bình an...”
thời gian này Vong Trần có đến Đông An, gặp lại người quen cũ, trong lòng hân hoan…”
Cho đến hàng chữ cuối cùng.
Nhìn thấy những dòng ấy, bàn tay cầm thư của lão thái phó không khỏi run rẩy, “… Nay cố nhân đã qua đời, người còn sống nên kế thừa ý nguyện của người đi trước. Huynh trưởng từng viết ‘áo trắng không lấm bẩn, một lòng giữ chí nguyện’, Vong Trần cũng thế, có lẽ đợi tới mùa xuân năm sau khi cỏ cây mơn mởn, ở núi Bách Dương ắt sẽ thấy đài cao chạm mây...”
Áo trắng không lấm bẩn, một lòng giữ chí nguyện.
Đợi tới mùa xuân năm sau khi cỏ cây mơn mởn, ở núi Bách Dương ắt sẽ thấy đài cao chạm mây.