“Đại nương tử, Nhị thiếu gia và Nhị biểu cô nương đã đi lễ chùa, ăn cơm trai xong mới về, tối nay lão gia nghỉ ở nha môn, Đại biểu cô nương muốn ăn khuya ạ? Để nô tì cho người đi chuẩn bị.”
Thanh Duy trở về Cao phủ, không thấy Thôi Chi Vân đâu nên đi tìm người hỏi, và ma ma đây trả lời như vậy.
Thanh Duy bảo là mình ăn rồi.
Do gặp phải Giang Từ Chu mà bị trễ, về tới phòng thì hoàng hôn đã buông. Nàng châm đèn, lấy đồ trong hộp gỗ ra, cạnh bản vẽ Tiển Khâm đài là một chiếc túi gấm.
Tổng cộng có năm bản vẽ Tiển Khâm đài, tờ đầu tiên là bản vẽ gốc, bốn tờ sau là thiết kế sửa đổi, nhưng Tiết Trương Hưng nói Tiển Khâm đài chỉ sửa chữa ba lần, vậy dư ra một tờ nào đây?
Thanh Duy nhìn xuống túi gấm.
Trực giác mách bảo manh mối nằm trong túi gấm này, nhưng đựng bên trong chỉ là một cây trâm ngọc con gái hay dùng. Màu ngọc trong veo, đuôi trâm khắc một cặp phi yến, không rõ quý chừng nào nhưng chắc cũng là hàng thượng phẩm.
Trâm ngọc liên quan gì đến Tiển Khâm đài?
Thanh Duy lấy làm khó hiểu.
Chỉ trách Tiết Trương Hưng đi vội quá, chưa kịp để lại cho nàng những manh mối khác, nàng tính đến Thì Phương các tìm tú bà Mai Nương hỏi chuyện, ngặt nỗi Thì Phương các đã bị niêm phong, Mai Nương cùng các cô gái lầu xanh đã bị dẫn vào hầm đồng ở Huyền Ưng ti.
Chưa kể Huyền Ưng ti bây giờ như một thùng sắt không lọt ngọn gió, nha môn được canh phòng cẩn mật trong ngoài, dù Thanh Duy có bản lĩnh tới đâu chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ có thể thăm dò được một hai tin tức trước nha môn.
Thanh Duy hối hận rồi, lẽ ra hôm qua không nên từ chối thẳng khi Tào Côn Đức bảo nàng bồi giá đến Giang gia, cho dù có vờ đồng ý ngoài miệng rồi lá mặt lá trái, nhưng chí ít nàng có thể mượn tạm thế lực của Tào Côn Đức để gặp Mai Nương đang bị nhốt trong hầm đồng.
Khi Thanh Duy đang bí tắc, bỗng nghe thấy giọng của La thị vọng tới từ ngoài viện.
“Phái người đi tìm nhanh, chỉ đi mua một miếng bánh mà đi đâu cả ngày vẫn chưa về, mong là không gặp phải kẻ xấu.”
“Vâng.”
Chắc là La thị cùng nhóm Thôi Chi Vân đã về.
Sáng sớm hôm nay Thôi Chi Vân đến tìm nàng, xem chừng có chuyện quan trọng, Thanh Duy cất cây trâm và bản vẽ vào hộp gỗ rồi giấu kỹ, sau đó đẩy cửa ra, thấy Thôi Chi Vân cúi đầu băng nhanh trong sân.
“Chi Vân.” Thanh Duy gọi nàng lại, “Hồi sáng muội tìm tỉ có chuyện gì à?”
Thôi Chi Vân nhìn lướt qua nàng rồi cụp mắt, lắc đầu đáp: “Không có… Đã ổn rồi.”
Tiểu viện này vốn chuẩn bị cho hai tỉ muội nàng ở, nhưng mấy ngày đầu khi Thôi Chi Vân mới đến Cao gia, tâm lý chưa khỏe, La thị thương nàng nên gọi nàng đến ở cùng.
Thanh Duy thấy Thôi Chi Vân đi vào căn phòng phía Đông, bèn hỏi: “Muội về lại đây rồi à?”
Thôi Chi Vân nhìn nàng, cười đáp: “Muội sắp thành thân tới nơi rồi, đâu thể cứ ở mãi trong viện của dì được.”
Thanh Duy nhận ra nét mặt khác lạ của nàng, trực giác cảm thấy không ổn, mấy hôm trước còn khăng khăng đòi ở lại Cao gia bằng được, sao bây giờ bỗng nghe lời thế?
Nàng bước xuống thềm: “Muội đã nghĩ kỹ chuyện kết hôn với Giang gia rồi à?”
Thôi Chi Vân vặn xoắn khăn tay: “Muội còn làm được gì nữa? Chuyện hôn nhân đại sự, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, nào có chuyện muội muốn hay không.”
Nói đoạn, nàng xoay mình rảo bước về phòng: “Muội mệt rồi a tỉ, muốn về nghỉ.”
Thanh Duy nhìn theo bóng lưng nàng, chợt nhớ ra hình như Cao phủ đang tìm ai đó, lại liên tưởng đến sự khác thường của Thôi Chi Vân, nàng lập tức đi tới đẩy cửa ra: “Tại sao lại nghĩ được thế?”
Thôi Chi Vân cố sức níu cửa che lại, song lực không lớn, để mặc Thanh Duy vào nhà.
Nàng thắp đèn, ngồi xuống trước bàn gương, vừa soi gương vừa tháo đôi bông tai: “Muội… đã hỏi biểu ca rồi, huynh ấy cứ vòng vo lần lữa, có lẽ không thể tự quyết định, không thể giữ muội lại Cao gia. Bây giờ ngoài thành thân ra, muội còn con đường nào để mà đi nữa.”
Thanh Duy nheo mắt nhìn, căn phòng này lớn hơn so với phòng nàng ở, trong ngoài đều có bình phong, qua bình phong, thoáng thấy rèm rủ trước giường.
Trời chưa tối người còn chưa ngủ, thả rèm làm gì?
Thanh Duy lại nhìn xuống tay Thôi Chi Vân, trên mu bàn tay muội ấy có vết siết bầm tím.
Nàng bước tới, cầm lấy cổ tay Thôi Chi Vân: “Tay muội bị sao vậy?”
Thôi Chi Vân lập tức rút tay về: “Muội bị ngã ở phật đường.”
“Đây mà là vết thương do té ngã?” Thanh Duy nhìn nàng chòng chọc.
Thôi Chi Vân có cảm giác ánh mắt của Thanh Duy như muốn xuyên thủng mình, nàng đứng bật dậy, giọng cao ba phần: “A tỉ, tỉ, tỉ về đi, muội muốn đi nghỉ!”
Thanh Duy phớt lờ nàng, vòng thẳng ra sau tấm bình phong, vén rèm lên, rồi chỉ vào người bên trong mà nói: “Đây là kết quả của việc muội đi hỏi Cao Tử Du?”
Người bị Thôi Chi Vân giấu sau rèm chính là Tích Sương.
Nàng ta bị nhét vải bịt miệng, tay chân bị dây thừng trói buộc, trán rịn mồ hôi, mặt mày tái nhợt, có vẻ đã hôn mê lâu.
Thanh Duy nhanh chóng tháo khăn ra khỏi miệng Tích Sương, giơ tay ấn vào cổ, may quá, mạch vẫn đập, ắt hẳn không sao.
Người sau lưng lẩm bẩm: “A tỉ, sao tỉ lại giúp nó?”
Thanh Duy không đáp, định cởi trói cho Tích Sương thì bỗng nhiên Thôi Chi Vân đay nghiến hét lên:
“A tỉ!”
Không biết Thôi Chi Vân cầm kéo trong tay từ lúc nào, nàng giơ lên kề vào cổ mình: “A tỉ có biết, sở dĩ phụ thân bị vạch tội là do Giang lão gia đổ dầu vào lửa không. Ngày trước không biết chuyện này, chí ít muội còn có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng nếu bắt muội cưới con trai của kẻ thù, làm vợ của kẻ thù, thì muội, muội thà chết còn hơn!”
Thanh Duy nghe thế, đôi mắt phẳng lặng không gợn sóng.
Nàng buông Tích Sương ra, bước lại gần Thôi Chi Vân. Tiến tới bước nào là Thôi Chi Vân bị ép lùi ra sau bước ấy. Cho tới khi không lùi được nữa, đập vào hộp tư trang phía sau.
*Cốp* một tiếng, hộp tư trang rơi xuống đất, trang sức trong hộp rơi tứ tung, một thoáng thất thần, Thôi Chi Vân gần như không thấy rõ động tác của Thanh Duy, chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, cây kéo rời khỏi tay, bị Thanh Duy bắt lấy.
Thanh Duy đặt kéo vào hộc tủ rồi khóa kỹ, quay lại trước giường.
“A tỉ…” Phải rất lâu sau, Thôi Chi Vân mới cất tiếng gọi.
Thấy Thanh Duy không đáp, nàng khẩn khoản nói: “A tỉ, xin tỉ đừng giúp nó…”
Thanh Duy vẫn phớt lờ nàng, cởi dây thừng trên người Tích Sương.
Thôi Chi Vân thấy thế, lập tức nhào đến nắm chặt cổ tay Thanh Duy, nước mắt tuôn như mưa: “A tỉ, muội mới là muội muội của tỉ mà, giờ muội chỉ có cách ấy mà thôi…”
“Cách gì?” Thanh Duy nói, “Muội cho rằng dì không giữ muội ở lại, Cao Tử Du không hạ quyết tâm cưới muội là vì a hoàn này?”
“Không, không phải… A tỉ nghe muội nói đã, phụ thân bị định tội, dượng, dượng lo muội làm liên lụy đến Cao gia, không muốn chứa chấp muội, muội đều biết. Nhưng…” Giọng Thôi Chi Vân run run, nuốt nước bọt nói, “Nhưng Giang Từ Chu đó, hắn đã gặp muội lần nào đâu, muội có thể để Tích Sương cưới thay mình. Chỉ cần bái đường, làm lễ thiên địa xong là ván đã đóng thuyền, hôn sự coi như thành. Như vậy muội có thể ở lại Cao gia, cũng có thể không làm Thôi Chi Vân nữa, mai danh ẩn tích đợi sóng gió lắng xuống, thì tái giá cưới biểu ca.”
Thanh Duy cảm thấy quá ngu ngốc: “Muội làm chuyện ra hại người lợi mình như vậy, Cao Tử Du sẽ nhìn muội bằng con mắt thế nào, cớ đâu cho rằng hắn ta vẫn muốn cưới muội?”
“Chỉ còn năm ngày nữa là đến ngày muội xuất giá, muội giấu một người trưởng thành trong phòng, cớ đâu cho rằng Cao phủ sẽ không phát hiện?”
“Muội đổi trắng thay đen, để Tích Sương xuất giá thay mình, nhưng muội và cô ta quá khác biệt, cớ đâu cho rằng Giang Từ Chu không phát hiện ra? Mà một khi hắn đã phát hiện, tức quan hệ giữa Cao gia và Giang gia cũng tệ đi. Vốn dĩ Cao lão gia đã không muốn thu nhận muội, nếu sự việc bại lộ, ông ta sẽ đối xử với muội thế nào, muội đã bao giờ nghĩ đến chưa?!”
Thôi Chi Vân khiếp sợ trước những lời truy hỏi như chuông đồng của Thanh Duy, ngã phịch xuống đất.
Nhưng, nàng ta không còn đường lùi nữa rồi.
Nàng ta lau nước mắt, lồm cồm bò dậy, “Là muội chưa suy nghĩ thấu đáo, nhưng a tỉ… nhất định tỉ có cách giúp muội mà đúng không? Tỉ có bản lĩnh như thế, tỉ giúp muội có được không? Tới lúc ấy… Tới lúc ấy cứ nói Tích Sương ham quyền quý, chủ động thay muội vào Giang gia.”
Thanh Duy cảm thấy muội ấy càng nói càng khó tin, cởi dây thừng trên chân Tích Sương ra, toan lay nàng ta dậy.
Thôi Chi Vân thấy Thanh Duy nhất quyết không chịu giúp mình, hạ quyết tâm nói: “A tỉ, thực ra… tỉ chính là đạo tặc mà Huyền Ưng ti đang tìm đúng không?”
Thanh Duy khựng lại.
“Hôm ấy ở trên công đường, tỉ bảo mình đi chợ về vào buổi trưa. Nhưng không phải, lúc tỉ tìm được muội thì trời đã tối đen.”
“Khuya hôm trước, muội từng tới phòng tỉ tìm tỉ, nhưng tỉ không có trong phòng. Sáng nay muội đi lễ chùa, đúng lúc nghe nói tối hôm trước, phạm nhân đào ngục ấy đã bị lộ hành tung ở ngõ Lưu Thủy.”
“Còn nữa, sau khi bị bại lộ, phạm nhân ráo riết rời thành trong đêm, mà tối qua tỉ cũng không về. Chính tỉ đã giúp hắn ta trốn khỏi thành đúng không?”
Thanh Duy ngoái đầu nhìn Thôi Chi Vân.
Có nghĩa người đến phòng nàng, dẫm tro thuốc nàng rải trước cửa chính là muội ấy.
“Muội đang điều tra hành tung của ta?”
Thôi Chi Vân khóc nức nở, nàng nhìn Thanh Duy, lắc đầu một cái, nghẹn ngào nói: “Muội, muội định đi tìm tỉ, thì vô tình phát hiện.”
Biết người đó là Thôi Chi Vân, Thanh Duy lại yên tâm.
Giọng nàng bình tĩnh như mọi khi: “Chỉ dựa vào mấy ngày tỉ vắng mặt mà muội đã kết luận tỉ là đạo tặc? Lẽ nào ở trong kinh thành này, cứ ai tối qua vắng mặt không ở nhà thì đều là đạo tặc?”
“Không, không phải, muội không có ý đó…” Thôi Chi Vân thấy mình đã chọc giận Thanh Duy, nàng bỗng cuống lên.
“Phạm nhân bị giam trong ám ngục thành Nam là thợ mộc Tiển Khâm đài năm xưa, có tình đồng bào với phụ thân tỉ, cũng là người quen cũ của sư phụ tỉ. Tỉ lên kinh là để tìm sư phụ, biết phạm nhân kia đào thoát nên mới đi nghe ngóng, chỉ như vậy mà muội đã nghi ngờ?”
Thôi Chi Vân hoảng loạn giải thích: “A tỉ, muội thật sự không có ý nghi ngờ tỉ. Cho dù… cho dù tỉ có là đạo tặc thật, thì hôm ấy ở trên công đường, tỉ đã gánh tội thay muội, sao muội có thể phụ bạc tỉ. Huống hồ ám ngục thành Nam trấn giữ lớp lớp, một cô gái như tỉ cướp ngục kiểu gì. Chỉ vì muội hết đường, nên mới hy vọng a tỉ có thể giúp muội…”
Thanh Duy nhìn Thôi Chi Vân: “Muội muốn Tích Sương xuất giá thay muội, vậy muội có từng nghĩ, vì sao một cô gái yếu đuối như muội lại có thể trói được tay chân a hoàn, nhốt trong phòng mình không?”
Thôi Chi Vân ngạc nhiên nhìn Thanh Duy.
“Vì cô ta đã mang thai, nên người rất yếu.” Thanh Duy nói, “Mà trong bụng cô ta chính là cốt nhục của Cao Tử Du. Muội trói cô ta như thế, làm thương cô ta là chuyện nhỏ, nhưng nếu ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng thì sao?”
Thôi Chi Vân khiếp vía bàng hoàng.
Nàng không lừa Thanh Duy, nàng thật sự hết đường nên mới làm chuyện đó, nàng không hề biết Tích Sương đã mang thai.
Thanh Duy ấn vào nhân trung của Tích Sương, đồng thời sai bảo: “Rót một ly nước lại đây.”
Thôi Chi Vân ngắc ngứ gật đầu, loạng choạng đứng dậy, đi tới trước bàn rót nước, tay nàng run run, khi bưng ly tới cho Thanh Duy, nước đã sánh ra ngoài một nửa.
Thanh Duy đỡ Tích Sương dậy, đút nước từng chút một, sau đó đặt ly sang bên.
Một lúc sau, Tích Sương dần tỉnh lại.
Nàng ta ôm bụng mình trước rồi mới chậm rãi mở mắt, thấy trước mắt là Thanh Duy và Thôi Chi Vân thì kinh hãi, vội co mình rụt người vào góc giường, mở miệng toan kêu cứu.
Nhưng Thanh Duy đã nhanh chóng bịt miệng cô ta lại, lạnh lùng nói: “Ta thừa rõ em gái ta có bao phiêu phân lượng. Nó có thể trói ngươi ở đây, chắc chắn là ngươi đã tới phòng nó đụng chạm trước, ngươi lấy chuyện Cao Tử Du nạp ngươi làm thông phòng để khiêu khích nó, chọc giận nó, vừa ép vừa khuyên nó đi lấy chồng, không thì nó đã không làm ra hạ sách này. Ta biết ngươi có mục đích gì, ta khuyên ngươi một câu, tai vách mạch rừng, ngươi đã cầu xin Cao Tử Du ở viện hoang thế nào, trước mặt một đằng sau lưng một nẻo, nếu không muốn ai biết thì đừng có làm. Một con a hoàn như ngươi dám cả gan uy hiếp biểu cô nương, cho dù Cao Tử Du có bênh ngươi, nhưng chuyện tới tai Đại nương tử, bà ấy thương Chi Vân như thế, cuộc sống sau này của ngươi có an nhàn nổi không? Ngươi có thể không nghĩ cho mình, nhưng tốt xấu gì cũng phải nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, bây giờ ta có thể thả ngươi đi, có điều sau khi ngươi rời khỏi đây, cần làm gì nói gì, ngươi phải ngẫm cho kỹ.”
Tích Sương mở lớn hai mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm Thanh Duy.
Một lúc sau, nàng ta đã hiểu ý Thanh Duy, ánh mắt dần lấy lại bình tĩnh, nhuốm vẻ đau khổ.
Thanh Duy hỏi: “Đã nghĩ kỹ chưa?”
Tích Sương gật đầu.
Thanh Duy buông tay, Tích Sương nhỏ nước mắt thút thít, song cũng rất thức thời: “Đại biểu cô nương dạy phải, chuyện hôm nay do Tích Sương sai trước, mong hai biểu cô nương khoan hồng độ lượng, Tích Sương rời khỏi đây, nhất định… nhất định sẽ kín miệng.”
“Ngươi đi đi.” Thanh Duy cũng không nói nhiều, “Đi tìm đại phu khám xem thế nào.”
“Vâng…” Tích Sương lí nhí, “Đa tạ Đại biểu cô nương.” Nàng ta xoa bụng, cúi gằm đầu rảo bước đi nhanh.
Thôi Chi Vân nhìn theo bóng lưng Tích Sương, mắt lặng như tro tàn.
Thanh Duy nhìn nàng, nói: “Muội lại đây, tỉ có chuyện muốn hỏi muội, vì sao muội biết thúc phụ bị định tội là do Giang gia cáo trạng?”
Theo lý mà nói, La thị và Cao Tử Du chắc chắn không nhắc đến chuyện này với Thôi Chi Vân, vậy muội ấy biết tin đó từ đâu.
Thôi Chi Vân nức nở: “Là Tích Sương… Hôm nay nàng ta lỡ miệng tiết lộ.”
Hóa ra là vậy.
Thanh Duy im lặng.
Trước đó nàng muốn rời kinh, một là vì tro thuốc trước cửa vung vãi, lo có người nhận ra hành tung của mình; thứ hai cũng vì nàng từ chối bồi giá đến Giang gia, đắc tội với Tào Côn Đức, sợ lục đục với Tào Côn Đức rồi phái người hại mình.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác.
Người tới phòng tìm nàng là Thôi Chi Vân, nàng không lo bị lộ hành tung.
Cây trâm ngọc song phi yến Tiết Trương Hưng để lại cho nàng quá mơ hồ, muốn lần rõ manh mối, tất phải vào hầm đồng ở Huyền Ưng ti gặp Mai Nương một chuyến.
Còn Giang Từ Chu, chẳng phải bây giờ y là Đô Ngu hầu của Huyền Ưng ti sao?
Tào Côn Đức hy vọng nàng bồi giá đến Giang gia, tức hy vọng nàng nhân cơ hội tiếp cận Giang Từ Chu, nếu nàng làm được, không những có cơ hội gặp Mai Nương, mà còn có thể lại được Tào Côn Đức tin tưởng, về sau muốn điều tra chân tướng của Tiển Khâm đài, rất cần lão ta hỗ trợ.
Không thể để vụt mất cơ hội hoàn mỹ thế được.
Thanh Duy hỏi Thôi Chi Vân: “Muội thật sự không muốn vào Giang gia?”
“Thật sự không muốn cưới.” Thôi Chi Vân quả quyết, “Giang gia đã hại phụ thân, muội tuyệt đối không làm vợ kẻ thù!”
“Được.” Thanh Duy nói, “Vậy tỉ sẽ thế muội.”
“A tỉ thế muội?” Thôi Chi Vân ngạc nhiên đến khó tin, “A tỉ nói, tỉ đồng ý thế muội tới Giang gia?”
Thanh Duy gật đầu.
Đợi thành thân xong, chỉ cần đối phó một thời gian, tới khi có manh mối mới, về sau trời đất bao la, nàng còn lo bị mắc kẹt ở Giang phủ sao?
“Tỉ là con gái của Thôi Nguyên Nghĩa, sở dĩ Cao Úc Thương không muốn thu nhận muội cũng là vì phụ thân tỉ. Huống hồ trong thư Giang gia gửi đến chỉ nói muốn kết hôn với con gái Thôi thị, không nói rõ là Thôi thị Chi Vân, nên cứ để tỉ thay muội, muội cũng dễ nói với dì.”
Nàng lại bảo: “Cứ quyết định vậy đi, tỉ sẽ thế muội vào Giang gia.”