Thanh Duy đi tới nơi mà mình đã chuẩn bị ngựa sẵn, nàng không dám trì hoãn một khắc nào, nhanh chóng lấy ngựa rồi gấp rút rời thành.
Tiết Trường Hưng bị lộ tung tích, Huyền Ưng ti tất đã cảnh giác, tuy tạm thời có thể lừa được lính thủ thành, nhưng vó ngựa lưu dấu trên đường, kiểu gì Huyền Ưng ti cũng sẽ nhanh chóng lần ra.
Rời thành chỉ mới là bước đầu, muốn cắt đuôi hẳn Huyền Ưng ti thì tất phải rời khỏi khu vực kinh thành.
Bây giờ phải nhanh lên, nhanh trước một bước – rời thành trước một bước, tránh truy lùng trước một bước, đến nơi tiếp ứng trước một bước.
Cả hai vội vã thúc ngựa phi như bay, vì quá cấp bách mà không thể trốn lên đường núi, phải chạy dọc đường cái.
Nơi đã hẹn với Tào Côn Đức là trấn Cát Bồ ngoại ô kinh đô, nhưng tình thế thay đổi đột ngột, phải sửa hành trình, chim cắt đưa tin cần đến Xương Hóa cách đây 80 dặm, Tào Côn Đức đã thu xếp sẵn người ở đó.
Huyện Xương Hóa thuộc địa phận Trữ Châu, hai người chạy gần ba canh giờ mới thấy mốc lộ giới ở phủ Trữ Châu, lúc này đây chân trời đã giăng một màn sương trắng xóa.
Trữ Châu vốn nhiều núi, nơi đây còn nằm cận vùng hoang vu, ngước mắt trông lên, chỉ thấy núi non trập trùng với một màu xanh ngắt trải dài.
Cung đường ngoằn ngoèo vắt mình trên sườn núi, nếu đi đại lộ phải mất nửa ngày nữa mới tới Xương Hóa, may thay giữa núi có một lối tắt, Thanh Duy đi tới đây, lập tức thúc ngựa lên núi.
Đi thêm hơn nửa canh giờ, đến ngã ba giữa sườn núi, Thanh Duy mới ghìm cương.
Nàng giơ roi ngựa chỉ về phía trước, nói với Tiết Trường Hưng: “Qua đoạn đường núi này sẽ thấy một lán trà, người tiếp viện cho ông đang chờ ở đó, bọn họ sẽ yểm trợ ông rời khỏi đây.”
Nói xong, nàng kẹp hai chân vào bụng ngựa, đang định chạy đi thì Tiết Trường Hưng bỗng gọi nàng lại:
“A đầu, người thuê ngươi cứu ta là Tào Côn Đức đúng không?”
“Trong cung có người nuôi chim cắt dùng để báo tin. Năm xưa khi Tiển Khâm đài xảy ra chuyện, ta may mắn thoát khỏi truy lùng, gặp được một tiểu nội hầu, hắn thấy ta, lập tức huýt ba tiếng gọi chim cắt. Nhưng cắt không phải loại chim mà một nội thị bình thường nuôi nổi, nếu ngẫm kỹ, chỉ có thể là của công công cấp bậc cao như Tào Côn Đức.”
Nói đoạn, Tiết Trường Hưng lại hỏi: “Những năm qua, ngươi làm việc cho Tào Côn Đức?”
Thanh Duy xoay đầu ngựa, nhìn thẳng Tiết Trường Hưng.
Sáng sớm gió trên núi ngày một mạnh, gió thổi phần phật, lùa lên mũ trùm của Thanh Duy.
Nét mặt nàng vô cùng bình tĩnh, tròng mắt không gợn sóng. Nếu xóa đi vết bớt trên mắt trái thì sẽ thấy thực chất ngũ quan của nàng rất đẹp, là vẻ đẹp thanh thoát trời ban, tựa một bức tranh xuất từ tay họa sĩ danh gia, thêm một nét thành thừa, giảm một nét lại ít.
Tiết Trường Hưng chợt cười: “Thôi, làm gì có khả năng ấy, một thiếu nữ tốt bụng, lại còn là hậu nhân của Nhạc thị, sao có chuyện để một hoạn quan thao túng? Chắc hẳn là lão có ân với ngươi, hoặc trao đổi bán chác tin tức quan trọng gì đó với ngươi đúng không?”
Tiết Trường Hưng hỏi: “Ngươi đang tìm Nhạc Ngư Thất à?”
Ngay khoảnh khắc nàng rút nhuyễn kiếm, Tiết Trường Hưng đã lập tức nhận ra nàng.
Ông là tướng sĩ tham gia trận đánh ở sông Trường Độ, mà tướng quân Nhạc Xung đã hy sinh trong trận ấy chính là ông ngoại của Thanh Duy, cha nuôi của Nhạc Ngư Thất.
Im lặng một lúc thật lâu, Thanh Duy mới ừ một tiếng.
Tiết Trường Hưng nói: “Năm ấy… từ sau khi Nhạc Ngư Thất bị triều đình lùng bắt, ta chẳng nghe được tin tức gì về ông ấy nữa, hồi trước ta cũng đã tìm thử, tiếc thay lại không thành.” Ông đảo mắt nhìn, cười nói, “Mấy năm nay ta vào nam ra bắc, tìm đủ cách để lên kinh. Chuyện khác không nói, nhưng những ngọn núi ở kinh thành này ta đã đi tất, nắm rõ địa hình trong lòng bàn tay. Nếu có ngày ta giải quyết xong xuôi mọi chuyện, rồi nếu mà ở lại đây, có nhẽ cũng có thể xưng vương vùng núi.”
Ông xuống ngựa rồi vỗ vào thân ngựa, tuấn mã nhấc vó, chạy tới con đường cái thông với Xương Hóa, “Đi đi tiểu a đầu, tiễn đến đây là được rồi, ta biết đường phía trước, nhân khi Huyền Ưng ti chưa đến, ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi đây đi.”
Dứt câu, ông không đi theo con đường mà Thanh Duy đã chỉ cho mình, mà lại đi vào con đường mòn ở đầu ngã ba.
Thanh Duy giật mình, tức tốc xuống ngựa đuổi theo: “Đường này là đường cùng, phía trên là đỉnh núi…”
“Ta biết,” Tiết Trường Hưng không hề ngoái đầu, giọng ẩn ý cười, “Ngươi quên rồi à? Ta đã đến nơi này, tất có thể xưng vương vùng núi.”
Đường mòn không dài nhưng rất dốc, đi vài bước, rừng rậm dần mở ra, đập vào mắt là một con dốc kéo dài.
Vùng núi mênh mông bát ngát, tiếng chim véo von buổi ban mai, nếu dỏng tai nghe kỹ, ắt sẽ nhận ra tiếng vó ngựa lẫn trong tiếng chim hót.
Thanh Duy không biết Tiết Trường Hưng muốn làm gì, nhưng bây giờ không phải lúc để trì hoãn, nàng đi tới, quặp tay chụp xuống vai trái Tiết Trường Hưng. Nhưng cứ như sau lưng Tiết Trường Hưng mọc mắt vậy, cảm nhận được kình phong ập đến, ông lập tức lách mình né tránh, tay trái bắt lấy cổ tay Thanh Duy. Song chỉ khắc sau, ông lập tức biến sắc – không ngờ đó chỉ là hư chiêu của Thanh Duy, trong chớp mắt, dưới chân đã tạo thế ngáng chân trước của ông, khiến ông không thể nhúc nhích.
Thanh Duy nói: “Theo tôi về!”
“Được lắm, a đầu có công phu lợi hại, không phụ dòng máu Nhạc thị đang chảy trong người. Tiếc làm sao, nếu chân ta không què, hẳn có thể đánh được với ngươi mười chiêu.” Tiết Trường Hưng cười nói.
Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngúm, hỏi lại: “Về làm gì? A đầu à, Tào Côn Đức là hạng người thế nào, ngươi còn không rõ sao?”
Thanh Duy nói: “Đúng là lão ta không đáng tin, nhưng bây giờ bất luận rơi vào tay ai thì ông cũng khó thoát khỏi cái chết, chí ít lão ta có thể giữ được tính mạng cho ông.”
“Giữ được mạng sống của ta, rồi sau đó? Vì nợ ơn cứu mạng của lão ta mà ta bị lão thao túng, biến thành quân cờ không phân biệt được trắng đen trong tay lão ta, bị lão ta, và cả bọn chúng nữa, dùng làm mồi để đả kích, tàn sát, loại trừ phe đối lập?”
Tiết Trường Hưng nói: “Còn triều đình lúc này, Chương Hạc Thư lấy lý do trùng kiến Tiển Khâm đài, bè cánh đấu đá, chèn ép Thái hậu và phe phái họ Hà, Tiển Khâm đài lần nữa dậy sóng, người người hoang mang. Phe phái Hà Thập Thanh lùng sục bắt người ráo riết, muốn tìm dê thế tội để bịt miệng phe lão Chương. Tại sao Thôi Hoằng Nghĩa bị bắt, còn chẳng phải vì lẽ ấy ư? Ai cũng sợ dẫn họa vào thân, chỉ muốn tránh càng xa càng tốt, nhưng họ Tào lại cứu ta vào lúc này, ngươi nói xem lão ta là hạng người gì? Lão mà có lòng cứu ta hả?!”
Thanh Duy nói: “Đúng là không đoán được bụng dạ của Tào Côn Đức, nhưng nếu ông bị phe họ Hà bắt được, chắc chắn sẽ gặp nguy! Ông không giống Thôi Hoằng Nghĩa, ông ấy là người chịu tội thay, còn ông vốn dĩ là trọng phạm có tên trong lệnh truy nã, người của triều đình tất sẽ không bỏ qua cho ông. Ông đi theo Tào Côn Đức, chí ít còn giữ được tính mạng, mai sau vẫn có thể thoát khỏi bàn tay lão, trời đất bao la, đi tới đâu mà chẳng được?”
“Ngươi nói không sai, đại trượng phu biết co biết duỗi, đi theo Tào Côn Đức cũng là một lựa chọn. Nhưng đến án lớn như Tiển Khâm đài còn xảy ra họa, vậy ta đi theo lão, liệu có thoát được không? Huống hồ, ta và đám người đó có huyết hải thâm cừu, thề không đội trời chung! Ôn Thanh Duy, ta hỏi ngươi, nếu hôm nay đổi thành sư phụ Ngư Thất của ngươi, đổi thành Nhạc Hồng Anh mẹ ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào? Liệu ngươi còn ngăn bản bọn họ, ép bọn họ sống chung với đám hoạn quan không?”
Thanh Duy sững sờ, lực chân nhẹ bớt.
Tiết Trường Hưng vùng ra, đi thẳng lên đỉnh núi mà không hề ngoái đầu: “Năm xưa tướng quân Nhạc Xung sinh ở chốn dân dã, ban đầu là một tên tặc khấu, nhưng trong thời Hàm Hòa, dân chúng lầm than, ngoại địch xâm lăng, ông ấy dẫn theo sơn tặc tòng quân, từ đấy thành lập nên đội quân Nhạc gia.
“Năm Hàm Hòa thứ mười bảy, triều đình suy yếu, mười ba bộ Thương Nỗ tập kích biên cảnh, sĩ đại phu Trương Ngộ Sơ và các sĩ tử trầm mình xuống sông lấy cái chết can gián, chỉ có một mình Nhạc Xung xin dẫn quân đi đánh giặc. Ở thế hệ của ta, biết bao nghĩa sĩ hào hiệp cúi đầu dưới uy quyền Nhạc thị, nước sông tẩy sạch cổ tà, sa trường thành mồ chôn vùi xương trắng, tự ta tòng quân, anh hùng đi trước là niềm tin ta mang, bản lĩnh anh hùng của người đi trước là niềm tin của thế hệ ta, sức mạnh kiên định của bậc tiền nhân là trụ cột của thế hệ ta, thế mà cuối cùng lại bị một Tiển Khâm đài đã sập phá hủy trong chớp mắt! Không một ai hiểu vì sao ta phải liều mạng lên kinh, nhưng bản thân ta chỉ có thể đi trên con đường này. Đền tội Huyền Ưng ti, đầu hàng Tào Côn Đức, chết cũng được, sống cũng thế, ta quyết không chọn, ta phải đánh cược một phen vì mình!”
Nhìn vách đá sau lưng, ông bỗng bật cười, hỏi Thanh Duy: “A đầu này, với bản lĩnh của ngươi, thêm thanh nhuyễn ngọc kiếm mà Ngư Thất để lại cho ngươi, nhảy xuống từ chỗ này chắc sẽ không sao nhỉ?”
Thanh Duy ngơ ngác, bỗng một dự cảm xấu ập đến, nàng hỏi: “Nếu ông thật sự không muốn theo Tào Côn Đức thì chúng ta không liên lạc với nhân lực của lão ta nữa, chúng ta đi về phía Tây, tôi sẽ hộ tống ông.”
“Không cần, a đầu à, lần này ta đã liên lụy đến ngươi quá nhiều, kết thúc mọi việc ở đây đi. Nếu ngươi thật sự bỏ mạng vì ta, vậy sau này xuống cửu tuyền, ta còn mặt mũi nào đi gặp cha ngươi nữa?” Tiết Trường Hưng cười nói, “Trong thời gian xây dựng Tiển Khâm đài, cha ngươi luôn kể với ta về ngươi, nói ông ấy có một đứa con gái ở quê nhà Thần Dương, dù mang họ Ôn nhưng trong người vẫn chảy dòng máu Nhạc thị, tính cách ương bướng. Khi mẹ ngươi qua đời, ngươi còn giận ông ấy bỏ nhà ra đi, đã một thời gian ông không được gặp ngươi. Lúc ấy ta vẫn chưa biết nhóc tên là Thanh Duy, chỉ nghe cha ngươi gọi tên mụ của ngươi, là Tiểu Dã.”
“Lúc ấy ta rất muốn gặp nhóc một lần, chẳng ngờ nhiều năm sau lại gặp ngươi trong tình cảnh thế này. Thật ra ta biết, ngươi thông minh như vậy, chỉ một bức thư nửa thật nửa giả của Tào Côn Đức, làm gì có chuyện thuyết phục được ngươi tới kinh thành cứu ta. Ngươi hao tâm tốn sức bất chấp cứu ta, bởi vì ngươi biết, ta chính là Tiết thúc của ngươi.” Tiết Trường Hưng nói, đoạn chỉ vào mắt trái, “Tiểu Dã à, vết ban đỏ trên mắt ngươi đó, là cố tình vẽ lên vì sợ người khác nhận ra thân phận mình đúng không?”
Đã bao nhiêu năm rồi, kể từ khi Tiển Khâm đài sụp đổ, đây là lần đầu tiên có người gọi nàng là Tiểu Dã.
Thanh Duy há miệng, vừa định trả lời thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phi đến, nàng nhíu mày, bước tới toan túm lấy tay Tiết Trường Hưng: “Huyền Ưng ti sắp đến rồi, ông nhanh đi theo tôi, ông hãy tin tôi, tôi sẽ bảo vệ ông…”
Nhưng Tiết Trường Hưng chợt lùi về sau, cao giọng hô to: “Ôn Tiểu Dã ta hỏi ngươi, năm xưa khi Tiển Khâm đài sập, triều đình một mực nhận định cha ngươi lơ là việc giám sát, ngươi có tin không?! Trước khi Tiển Khâm đài dựng thành, mưa trút liền ba ngày ba đêm, cha ngươi đã yêu cầu dừng không dưới một lần, nhưng trong triều có ai để ý đến ông ấy không?! Bọn họ coi cái đài ấy là bậc thang tiến thân đi lên, chỉ biết tư lợi! Tại sao trong khi xây dựng Tiển Khâm đài phải thay đổi bản vẽ những ba lần? Tại sao khi xây xong Tiển Khâm đài, cha ngươi lại vắng mặt? Tại sao Tiểu Chiêu vương lại hạ lệnh tháo cọc gỗ chống trụ? Lẽ nào ngươi chưa từng nghĩ tới những điểm đáng nghi này sao? Một vụ án xôn xao lớn đến thế mà lại chấm dứt qua loa, ngươi có cam tâm không?!”
“Hiện nay hổ sói đang hoành hành trong triều, muốn tra ra chân tướng khác gì lấy trứng chọi đá, dù có phải đạp bằng mọi chông gai, ta vẫn lấy hết sức dẫu yếu để rung cây! Ngươi là con gái của Ôn Thiên, là hậu duệ của Nhạc thị, có phải cũng mong muốn nắm bắt tia sáng từ bụi gai này không?”
Nói đến đây, chợt Tiết Trường Hưng thống thiết hô to: “Bao năm qua, cố nhân qua đời, thân hữu ly tán, những kẻ còn sống như chúng ta cũng xem như là người thân, nếu Tiết thúc biết cháu còn sống, đáng nhẽ ra nên đến tìm cháu từ lâu, tiếc thay…”
Vó ngựa rầm rập ngay bên tai, ngoài bìa rừng có kẻ hét lên: “Ở đây có dấu móng ngựa…”
Tiết Trường Hưng ngước mắt nhìn trời mây: “Hỡi vong linh thân bằng cố hữu trên cao, hôm nay Tiết mỗ đã tới đường cùng, nhưng quyết không theo giặc. Ngày trước đã lập lời thề trước phần mộ ở Tiển Khâm đài, không ngày nào khắc nào dám quên, năm năm qua luôn thủ thế sẵn sàng, không thẹn với lòng. Nếu bây giờ có thể may mắn sống sót, đợi mai sau ắt tất sẽ giãi bày tâm can, rồi lại lần nữa tiến tơi; nhưng dẫu phải táng thân ở nơi đây, chỉ cần thấy hậu bối của chúng ta đã trưởng thành, đã biết gánh vác trọng trách, lòng này được an ủi vô vàn, nếu xuống cửu tuyền, mong có thể cạn chén thỏa thích với chư vị!”
Nói đoạn, ông dứt khoát xoay người, gieo mình xuống vách đá cheo leo.
Tia nắng giọi qua kẽ mây, sương mù lượn lờ trôi, trên vách núi cỏ hoang rậm rạp hẵng còn lưu dấu chân, ấy thế mà… người khắc trước còn đứng đây đã không còn bóng dáng.
Thanh Duy sững sờ chôn chân tại chỗ, một lúc sau mới cất tiếng gọi: “Tiết thúc…”
Nhưng không ai đáp lại nàng.
Thanh Duy hoàn hồn, loạng choạng chạy tới bên vách đá, nhoài người nhìn xuống, sương thu dưới vách dày đặc trắng xóa, không thấy được gì.
Gió vù vù thổi mạnh bên tai, như thể người mới đi đã lập tức biến mất trong đất trời này.
Thanh Duy nghẹn ngào, lần nữa mở miệng: “Tiết thúc?”
Giọng vỡ tan trong gió tàn.
“Tiết thúccccccc!”