“Chẳng phải chính là đây sao?”
Diệp Phong chỉ vào một căn nhà giữa hồ, nói với Tiêu Y Nhân.
“Ở đây á…?”
Tiêu Y Nhân kinh ngạc nhìn về phía tòa nhà cổ nằm giữa trung tâm hồ, đầy vẻ khó tin.
“Thế nào? Có gì không đúng sao?” Diệp Phong mỉm cười, hỏi.
“Đây là nhà của anh sao?” Tiêu Y Nhân trợn mắt, hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Phong cười.
“Anh…” Tiêu Y Nhân che miệng, vô cùng kinh ngạc.
“Thật sự là nhà của anh sao?” Tiêu Y Nhân lại hỏi thêm lần nữa.
Thanh Loan, Hồng Yên nghe vậy liền cười.
Diệp Phong kéo tay Tiêu Y Nhân nói: “Đi vào xem thì biết.”
Tiêu Y Nhân khẽ cắn môi, cuối cùng đi theo Diệp Phong tới trước cổng căn nhà.
Mãi tới khi Thanh Loan lấy chìa khóa mở cửa, cô ta mới tin, căn hộ giữa hồ này là của Diệp Phong.
Tiêu Y Nhân tuy là không thiếu tiền, nhưng cũng chưa từng ở loại nhà cổ xa hoa như này bao giờ.
Cô ta không nhịn được mà vươn tay sờ lên cánh cổng của căn nhà, trong mắt lộ vẻ yêu thích.
“Thật quá là đẹp.”
Tiếp đó, ánh mắt xinh đẹp của Tiêu Y Nhân hướng tới Diệp Phong, từ tốn nói: “Năm năm trước, mẹ nhỏ của em chuẩn bị tám nghìn vạn, muốn mua căn nhà giữa hồ kia, kết quả là người bên trên không thèm nhìn một cái, trực tiếp đuổi bà ta về.”
“Khi tới hỏi một lần nữa, bên trên nói là căn nhà giữa hồ đã có chủ, lúc đó, năm đại gia tộc ở Giang Thành đều đoán già đoán non xem chủ nhân của căn nhà giữa hồ đó là ai, bây giờ cuối cùng thì em cũng biết rồi, hóa ra là anh!”
Diệp Phong khẽ cười: “Chủ nhân của căn nhà giữa hồ này, năm năm trước chắc hẳn là đại sư nương của tôi, hôm qua tôi mới lấy được chìa khóa.”
“Đại sư nương của anh?” Tiêu Y Nhân hơi ngỡ ngàng.
Diệp Phong gật đầu: “Đúng, chính là người phụ nữ năm đó đặt ra hôn ước với bà nội của em, căn nhà giữa hồ này là nhà cưới mà đại sư nương chuẩn bị cho tôi.”
“Em nhớ ra rồi.”
Tiêu Y Nhân chợt hô lên: “Mười mấy năm trước, ông của em bị người ta truy sát, vào thời khắc quan trọng nhất, chính là đại sư nương của anh ra tay cứu giúp.”
“Sau đó, hôn ước cũng được đặt ra vào đúng lúc đó.”
“Vậy sao?” Diệp Phong gật đầu: “Đại sư nương chưa hề nói với tôi về sự việc năm đó.”
Tiêu Y Nhân tiếp tục nói: “Bà em vẫn luôn nói, người phụ nữ cứu ông em là một cao thủ, cao thủ trong số các cao thủ!”
“Cái này thì đúng.” Diệp Phong gật đầu thừa nhận.
Trong ba vị sư nương, thực lực của đại sư nương là mạnh nhất, bà ấy mạnh đến mức nào, thậm chí ngay cả Diệp Phong cũng không rõ!
Đại sư nương dung mạo như hoa, thiên hạ vô địch, mà thực lực thật sự thì phải dùng từ “sâu không thấy đáy” để hình dung!
Tiêu Y Nhân nhìn Diệp Phong, bản thân hắn đã đủ mạnh rồi, sự tồn tại của căn nhà giữa hồ này, lại tăng thêm một phần bí ẩn cho hắn.
…….
Cùng lúc đó, Kim Lăng, Giang Nam, trong phòng nghị sự của bang Long Hổ.
“Cái gì? Diệp Phong? Lại là Diệp Phong?”