Lúc này Tống Diễm tỏ ra không vui: "Y Nhân, sao con lại nói em trai con như vậy? Thằng bé là một đứa trẻ, nó chỉ ham vui một chút thôi mà?"
Tiêu Y Nhân che miệng cười: “Đã gần hai mươi tuổi rồi mà còn là một đứa trẻ sao? Đây là lần đầu tiên con thấy một đứa trẻ lớn như vậy, tốt nhất đừng gọi nó là trẻ con nữa mà hãy gọi nó là đứa trẻ to xác đi, ha ha."
"Con...!"
Tống Diễm tức giận trừng mắt, nhưng lại không thể phản bác, bà ta chỉ có thể chuyển ánh mắt về phía Tiêu Hà- một kẻ hèn nhát, sợ vợ.
Sắc mặt của ông ta cũng trầm xuống.
Ông ta nói với Diệp Phong: “Y Nhân nhà tôi là hoa đã có chủ rồi, hôn ước giữa hai người đã bị vô hiệu từ lâu, không thể coi là có hiệu lực!
Về phần hôm nay cậu gây ra phiền toái cho nhà họ Tiêu chúng tôi, Tiêu Hà tôi rộng lượng, sẽ không tính toán với cậu, cậu có thể đi, sau này đừng quấy rầy con gái tôi nữa! "
Giọng điệu của Tiêu Hà cứng rắn và lạnh lùng, khiến sắc mặt Diệp Phong hơi thay đổi.
Diệp Phong lạnh lùng nói: “Vừa đến đã muốn đuổi tôi đi. Hôn ước nói hủy là có thể dễ dàng huỷ, sao vậy, nhà họ Tiêu được mệnh danh là một trong năm đại gia tộc ở Giang Thành, vậy mà đến chút tinh thần khế ước này cũng không có sao?"
Hắn vừa dứt lời, mặt Tiêu Hà lại một lần nữa biến sắc.
Điều quan trọng nhất của một người làm ăn là uy tín, mất đi uy tín chắc chắn sẽ gây ra rắc rối lớn!
Lúc này, Tiêu Y Nhân vội vàng giải thích:
"Diệp Phong, anh đừng quan tâm đến lời ông ấy nói, hôn ước giữa chúng ta là bà nội em quyết định, bọn họ nói gì cũng không tính!"
"Được rồi tôi hiểu rồi." Diệp Phong gật đầu.
Tiêu Hà nói: “Người xưa có câu, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, hôn nhân của con cái đều do cha mẹ quyết định, đạo lý cơ bản như vậy mà các người cũng không hiểu sao?”
Khóe môi Tiêu Y Nhân cong lên cười: “Cha, hoá ra cha cũng từng nghe nói đến cái gọi là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Vậy khi cha và mẹ nhỏ yêu đương vụng trộm rồi sinh con, ông bà nội của con có đồng ý không?”
"Con... Đại nghịch bất đạo!" Tiêu Hà tức giận đến mức khóe miệng co giật.
Diệp Phong nhìn Tiêu Y Nhân, cô ta sắc bén đến mức Tiêu Hà và Tống Diễm đều không nói nên lời, là một cô gái thông minh.
Tống Diễm thấy mình không thể làm gì được Tiêu Y Nhân liền khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nói:
"Cậu tên là Diệp Phong đúng không? Nhà họ Tiêu chúng tôi quyết định chấm dứt hôn ước này quả thực là vì muốn tốt cho cậu."
"Ồ? Sao lại muốn tốt cho tôi chứ?" Diệp Phong cười hỏi.
Vẻ mặt Tống Diễm kiêu ngạo: "Cậu có biết chồng của Y Nhân nhà tôi là ai không? Người mà Y Nhân cưới chính là tổng đốc Giang Nam, thống soái trăm nghìn binh mã, Kim Lăng Vương!"
"Cậu cũng không tự soi gương xem mình đi, xem xem mình là ai, lấy gì để so sánh với Kim Lăng Vương?!"
Kim Lăng Vương? Tổng đốc Giang Nam, thống soái trăm nghìn binh mã?
Những chữ này trong mắt Diệp Phong chỉ là nhãi nhép, căn bản không đáng nhắc tới.
Diệp Phong phì cười: "Vậy bà biết gì về tôi sao?"