Lý Nghênh Khánh liên tục gật đầu nói: "Vâng vâng vâng, chờ Diệp thiếu trở về thì mong cô báo giúp một tiếng."
"Được." Thanh Loan khẽ gật đầu.
Đúng lúc này Hồng Yên nhìn về phía ngoài cửa thì phát hiện Diệp Phong đang đứng ở đó, lập tức kích động nói: "Thiếu chủ trở về rồi."
Vừa nghe thấy lời ấy, Lý Nghênh Khánh lập tức quay đầu nhìn ra sau, quả nhiên nhìn thấy bóng lưng của Diệp Phong.
"Diệp thiếu, ngài đã trở về." Ông bước nhanh đi hướng Diệp Phong, trông rất nhún nhường, hoàn toàn khác với vẻ cao ngạo vênh váo ngày thường.
Ông dẫn Lý Chính nhanh chóng chạy đến gần Diệp Phong rồi đặt một đống quà xung quanh Diệp Phong.
Diệp Phong đứng chắp tay, bình tĩnh nhìn Lý Nghênh Khánh và hỏi: "Ông là?"
"Diệp thiếu, tôi là gia chủ Lý gia Lý Nghênh Khánh, đây là con trai trưởng của tôi Lý Chính, hôm qua thằng ba nhà tôi Lý Chiến đắc tội Diệp thiếu, hôm nay tôi tới là để xin lỗi ngài."
"Là tôi không biết dạy con nên mới dung túng khuyển tử mạo phạm Diệp thiếu, xin ngài trách phạt."
Lý Nghênh Khánh cung kính khom lưng xin lỗi, trên trán toàn là mồ hôi, giọng nói mang đầy ý kinh sợ, là sợ Diệp Phong sẽ trách tội.
Diệp Phong liếc nhìn ông, thì ra ông chính là cha của Lý Chiến.
Thằng con ngang ngược càn rỡ làm đủ trò xấu, nhưng cha gã lại rất khôn khéo.
Chỉ nghe Diệp Phong lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, đêm qua tôi đã trừng phạt hắn.”
“Nếu Lý gia các người không phục thì có thể tới tìm tôi trả thù." Diệp Phong không khách sáo nói.
"Không dám không dám." Lý Nghênh Khánh cuống quít lắc đầu rồi khom lưng thấp hơn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống lạy Diệp Phong.
Ông nói: "Lý gia không dám đối nghịch với Diệp thiếu, mong rằng Diệp thiếu nương tay đừng so đo với Lý gia."
Diệp Phong khẽ hừ một tiếng: "Yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, Diệp Phong này luôn ân oán rõ ràng, các người trở về đi."
"Tạ ơn Diệp thiếu, tạ ơn Diệp thiếu."
Lý Nghênh Khánh liên tục chắp tay, sau khi ngẩng đầu lên ông lại nói với Diệp Phong: "Diệp thiếu, tôi dâng chút lễ mọn để thể hiện kính trọng, mong rằng Diệp thiếu nhận lấy."
"Không hứng thú." Diệp Phong không nhìn lấy một cái mà trực tiếp xua tay từ chối.
"Diệp thiếu, đây là tâm ý của Lý gia, Diệp thiếu không nhận thì tôi rất bất an." Lý Nghênh Khánh kinh sợ nói, Diệp Phong mà không nhận quà này thì ông sẽ càng lo lắng.
Diệp Phong nhíu mày, tùy tiện nhìn thoáng qua.
Mặc dù số lượng không nhiều, nhưng tối thiểu cũng có giá trị hai ba ngàn vạn.
Diệp Phong ngại phiền phức nên dứt khoát mở miệng nói: "Thanh Loan Hồng Yên, nhận quà của Lý gia, hôm nào cầm đi bán, tiền bán trực tiếp cầm đi làm từ thiện là được."
"Vâng Thiếu chủ." Thanh Loan Hồng Yên gật đầu, đi lên trước nhận quà của Lý gia.
"Đa tạ Diệp thiếu."
Nhìn thấy quà cáp được Thanh Loan Hồng Yên mang vào trong nhà, rốt cục Lý Nghênh Khánh cũng trút được gánh nặng mà thở phào một hơi.
Mặc kệ Diệp Phong cầm đi làm gì, chỉ cần hắn chịu nhận là được.
"Vậy Diệp thiếu, chúng tôi đi về trước, nếu Diệp thiếu gặp phiền phức gì ở Giang Thành thì có thể sai bảo bất cứ lúc nào, Lý gia dù xông pha khói lửa cũng không chối từ." Lý Nghênh Khánh cười rạng rỡ nói với Diệp Phong.
"Được, tôi biết rồi. Thanh Loan Hồng Yên, tiễn khách."
"Vâng thưa thiếu chủ."
Diệp Phong khoát tay áo, không để ý đến đám người Lý gia nữa mà trực tiếp đi vào nhà.
Lý Nghênh Khánh không dám nán lại nữa mà lập tức dẫn con trai trưởng Lý Chính và mấy người hầu rời khỏi Hồ Tâm Cư.
…
Sau khi trở vào nhà, Diệp Phong hỏi hai người: "Điều tra mọi chuyện thế nào rồi?"
Thanh Loan và Hồng Yên liếc nhìn nhau rồi mở miệng nói: "Thưa thiếu chủ, có phát hiện trọng đại."