“Lương Yên, Lý thiếu biết sai rồi, cầu xin cô giơ cao đánh khẽ, tha cho anh ấy một con đường sống, được không?”
Lương Yên lạnh lùng nói: “Tha cho anh ta một con đường sống? Lúc mấy người hại tôi có nghĩ tha cho tôi một con đường sống không?”
Chu Đình ngồi bệt trên đất, ánh mắt dại ra. Cô ta sợ hãi trước sự lãnh khốc vô tình của Lương Yên.
Diệp Phong cúi người bóp cổ Chu Đình, găn giọng nói: “Cô giống với hắn ta, hai người đều là đầu sỏ gây tội, cô cũng đừng nghĩ chạy.”
Nghe vậy, Chu Đình bị dọa choáng váng. “Tôi sai rồi, tôi xin lỗi, đừng giết tôi được không?”
Chu Đình ôm lấy chân Diệp Phong giống như một con chó cái đang vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân.
“Tại sao tôi phải tha cho cô?”
Chu Đình ngậm miệng, một lúc sau cuống quýt nói: “Diệp thiếu, tôi có thể ngủ với anh, anh muốn chơi tôi như thế nào cũng được, chỉ cần anh không giết tôi, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh.”
Cô ta dùng tư thái dụ hoặc nhất câu dẫn Diệp Phong.
Diệp Phong cười nói: “Tôi có bệnh hay sao? Việc gì phải ngủ với một mặt hàng secondhand?”
Chu Đình khóc lóc cầu xin: “Diệp thiếu, chỉ cần anh không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được, thật sự...”
Nghe vậy Diệp Phong hơi do dự một chút: “Không giết cô cũng được, nhưng...” Chu Đình vội vàng lên tiếng: “Diệp thiếu nói đi, tôi nguyện ý làm mọi chuyện.” “Đi phế bỏ hắn ta.”
Diệp Phong chỉ về giữa hai chân Lý Chiến.
Nghe vậy sắc mặt Chu Đình trắng bệch.
“Diệp thiếu, chuyện này không ổn lắm?” Chu Đình nhíu mày, muốn từ chối. “Sao? Cô không thích?”
Diệp Phong lạnh nhạt nói, bóp chặt tay hơn.
Một cảm giác hít thở không thông lan khắp cơ thể, Chu Đình hoảng sợ, vội vàng nói: “Tôi thích, tôi thích.”
Chỉ cần có thể sống, muốn cô ta làm gì cũng được.
“Rất tốt.”
Diệp Phong vừa lòng gật đầu, lúc này mới thả Chu Đình ra.
Chu Đình đứng dậy đi về phía Lý Chiến.
“Chu Đình, cô dám!”
Thấy Chu Đình thật sự muốn làm, Lý Chiến cũng sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. “Lý thiếu, đừng trách tôi, tôi bị ép!”
Chu Đình cắn răng nhấc chân đá mạnh vào giữa hai chân Lý Chiến.
“Aaaal”
Lý Chiến đau đớn gào thét thảm thiết.