Đinh Khánh Lam về tới nhà liền phóng lên phòng đóng sầm cửa lại. Cô chỉ là vô tình đi ngang qua, lý do gì lại phải chứng kiến cái cảnh đáng ghét đấy? Lý Ngộ Tranh thật sự là như vậy sao? Không! Cô không tin! Lý Ngộ Tranh sẽ không như thế, cô tuyệt đối không tin! Không tin!
"Aaaaaaaaaaaa" Đinh Khánh Lam bịt chặt đôi tai hét lớn, òa khóc nức nở. Mặc Tần Sênh cùng Đinh Lý ở dưới nghe thấy tiếng hét liền hoảng hốt chạy lên, liên tục đập cửa.
"Khánh Lam, Khánh Lam, con sao vậy?"
"Aaaa" Đinh Khánh Lam vẫn khóc, càng ngày khóc càng to hơn. Ông bà Lý càng thêm hoảng sợ, không ngừng đập cửa thình thịch.
"Lam, mở cửa cho ba mẹ. Sao vậy con?"
"Không tin, không tin đâu hức" Đinh Khánh Lam cứ vừa khóc vừa lẩm bẩm, ông bà Lý bên ngoài lo lắng không thôi. Mặc Tần Sênh chạy vội xuống lấy một chiếc chìa khóa dự phòng của phòng Đinh Khánh Lam, nhưng lại bất ngờ nhớ ra rằng từ khi Đinh Khánh Lam trở về đã thu lại hết. Hiện tại ông bà không biết nên làm gì, đi đi lại lại không ngừng gọi cô.
"Đinh Khánh Lam, mở cửa đi mà con. Con sao vậy Lam?"
Mặc Tần Sênh ở lại cố gắng gọi cửa con gái, Đinh Lý thì chạy qua nhà tìm Lý Ngộ Tranh.
"Ngộ Tranh? Ngộ Tranh đâu rồi?"
"Sao vậy ông Lý?" Quách Yến Trang đang cùng Lý Ngộ Trình tỉa cây, thấy Đinh Lý sang hỏi Ngộ Tranh lại không khỏi khó hiểu.
"Thằng bé làm gì mà con bé nhà tôi lại phát điên lên như thế! Ngộ Tranh đâu!"
"Ông nói gì? Lam bị sao cơ?".
Truyện đề cử: Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí
"Ngộ Tranh không có nhà"
Ông bà Lý cũng sốt sắng không kém, chạy xộc qua nhà xem xét Đinh Khánh Lam. Vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng hét của cô rõ mồn một. Cô vẫn cứ hét lên thật to, rồi khóc không ngừng. Dù cho ở ngoài cửa mọi người vẫn liên tục gọi tên, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy Đinh Khánh Lam có ý định mở cửa. Quách Yến Trang hết đường, liền lấy điện thoại gọi tới cho Lý Ngộ Tranh. Gọi ba lần anh đều không nhấc máy, mà Đinh Khánh Lam không những không ngừng khóc mà còn khóc ngày càng thảm khốc. Cuối cùng đến lần thứ tư, Lý Ngộ Tranh cũng chịu nghe máy:
"Con nghe"
"Con đang ở đâu? Về ngay!"
"Có chuyện gì vậy? Con đang về"
"Lam nó sao thế này! Nhanh lên con!"
"Lam? Cô ấy làm sao? Mẹ chờ chút, con tới nơi đây rồi! Mẹ ở bên nào?"
"Nhà Lam, nhanh lên!!"
Lý Ngộ Tranh không nói nhiều, trực tiếp cúp máy. Cổng đang mở một khoảng nhỏ không vừa với xe, anh liền bỏ lại mà chạy một mạch vào trong. Chỉ thấy mọi người đều tập trung ở đấy, vẫn nghe rất rõ tiếng khóc phát ra từ bên trong. Lý Ngộ Tranh mặt trắng bệch, chạy lại tìm cách mở cửa:
"Lam! Lam! Mở cửa! Mở cửa cho anh!!"
"Cút, cút đi. Không tin nữa, không tinn hức! Cút đii!!"
"Có chuyện gì vậy? Mau mở cửa! Lam! Mở cho anh!!" Lý Ngộ Tranh tay cầm chốt vặn liên tục xoáy nó ra, tay còn lại đập cửa liên hồi. Lại quay qua Tần Mạch Sênh hỏi gấp: "Chìa khóa dự phòng đâu?"
"Con bé giữ hết" Bà vì lo lắng mà hai mắt đã đỏ ửng lên, tay không ngừng run rẩy.
"Lùi lại" Lý Ngộ Tranh lùi lại mấy bước, thẳng chân đạp đổ cánh cửa. Đinh Khánh Lam ngồi co ro ở một góc, đầu tóc bù xù, xung quanh đồ đạc đều bay lăn lóc.
"Hức"
"Khánh Lam" Phụ huynh lập tức lại gần, Lý Ngộ Tranh thẫn thờ đứng yên ở đó. Khi anh nhấc chân toan tính lại gần, liền nghe thấy tiếng quát tháo của Đinh Khánh Lam:
"Cút, anh cút đi! Không muốn thấy anh! Không muốn!" Đôi mắt cô xưng tấy, giọng khản đặc, mặt cắt không còn giọt máu. Cô vì khóc mà tiều tụy hơn rất nhiều, Lý Ngộ Tranh nhìn bộ dạng này của cô mà lòng đau không dứt.
"Tại sao?"
"Anh nói dối, anh lừa dối tôi hức, không muốn nhìn thấy anh" Đinh Khánh Lam lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn như suối. Hai bà mẹ bên cạnh nghe vậy, liền trừng mắt với Lý Ngộ Tranh. Không bao lâu, Lý Ngộ Tranh lại lên tiếng. Anh cười, một nụ cười không nén nổi thương đau:
"Em nói anh lừa dối em? Em là người lạnh nhạt với anh, là người đi gặp Triệu Hoàng Sinh. Em nói đi, là anh lừa dối em? Hay chính em mới là người đang lừa dối anh?"