"Ngộ Tranh?"
"Dạ... D.... dì..."
"Con sao thế?" Mặc Tần Sênh thấy Lý Ngộ Tranh không được tự nhiên cho lắm liền ân cần mà hỏi han. Lý Ngộ Tranh nhận được câu hỏi, sống lưng lại cứng thêm một chút. Căng thẳng không nói lên lời, miệng mãi mới phun ra được một câu:
"Dạ con... Con không sao" Trán anh lấm tấm mồ hôi, hồi hộp đến từng nhịp thở. Hic, sao tự nhiên lại đen thế không biết!
"Lam nó đâu rồi con?" Mặc Tần Sênh ngó ngang ngó dọc không thấy Đinh Khánh Lam đâu, lại nổi lên một sự hoài nghi nho nhỏ. Vừa lúc ấy, lại có tiếng nước phát ra từ phòng tắm. Lý Ngộ Tranh bấy giờ mới bàng hoàng nghĩ ra câu trả lời.
"Dạ, cô ấy đang tắm, đang tắm ạ"
Mặc Tần Sênh khẽ gật đầu, đúng là có tiếng nước chảy. Ngỡ tưởng rằng như vậy là xong, nào ngờ bà lại nhìn lên mái tóc rối bù của anh chàng đang đứng trước mặt. Lý Ngộ Tranh thấy bà cứ nhìn lên đỉnh đầu của mình mới chợt nhớ ra, nãy giờ anh vẫn chưa vuốt lại tóc nữa.. Chết cha rồi!
"Sao đầu tóc con lại rối tung lên thế kia?"
"Dạ... Dạ..." Lý Ngộ Tranh gãi gãi cái đầu, mắt cứ đảo như rang lạc, đang cố nghĩ ra một câu trả lời thích đáng nhất...: "A! Tiểu Lam vừa mới đánh con, cô ấy ra tay mạnh quá hic"
Vừa nói anh vừa đưa ra bộ mặt đáng thương, tràn đầy uất ức. Mặc Tần Sênh thấy vậy liền suýt xoa, ánh mắt rõ ràng là đang rất thương tâm cho cậu con rể. Đinh Khánh Lam từ trong nghe được câu nói này liền chửi thề một tiếng. Shit, cái tên chết bầm, không còn lí do gì để nói chắc? Anh mới là cầm thú, ra tay mạnh với người ta thì có!
"Cái con bé này, đã yêu nhau rồi còn dám đánh con được. Lát nữa dì phải xử nó"
"Dạ không, không cần đâu, con chịu được" Lý Ngộ Tranh vội vàng xua tay, dì mà "xử" cô ấy chắc con bị ném vào nồi nước sôi luôn ấy chứ.
"Được rồi, Lam nó tắm xong thì hai đứa mau qua dùng bữa" Mặc Tần Sênh nhắc nhở một câu, xoay người toan tính rời đi. Lý Ngộ Tranh cuối cùng cũng an tâm hơn một chút, đưa tay lên vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm. Tiếc thay, hơi còn chưa đủ dài, Lý Ngộ Tranh đã phải hít ngược trở lại. Mặc Tần Sênh vừa xoay người, mắt lại vô tình đảo qua bộ đồ rách nát trên sàn. Mắt nhìn vào bộ đồ, lại nhìn lên Lý Ngộ Tranh. Sự hoài nghi khi nãy lại xách vali trở về trong đầu óc của bà.
"Bộ đồ ngủ của Lam? Sao lại rách thế kia?"
"Ơ dạ..."
"Hai con làm gì thế?"
"Con..." Lý Ngộ Tranh đầu óc rối bời, không tài nào nghĩ nổi được cái lí do quỷ quái gì nữa. Hic, chẳng lẽ lại bảo là anh xé à? Anh bị xé xác thì có huhu. Đang không biết nên giải thích kiểu gì, bỗng lại có một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh. Dù nó không được hợp lý cho lắm, nhưng mà có còn hơn không.
"Khi nãy con mới qua đây, thì thấy cô ấy đang cầm bộ đồ này, rồi xé toạc một cái. Con hỏi thì cô ấy bảo bộ này cô ấy không thích nữa"...
"Nhưng đây chẳng phải bộ đồ ngủ mà con bé thích nhất sao?"
"..." Anh đang tự nhử mình vào chỗ chết đấy à?
"Ơ.. Chắc... Chắc là... Do không vừa nữa chăng? Cô ấy xé cho đỡ đau lòng đấy ạ"
Đinh Khánh Lam nghe lời lý giải của Lý Ngộ Tranh mà vỗ trán bất lực, cái lí do của anh cũng buồn cười lắm rồi đấy! Nhưng nào có thể ngờ, Mặc Tần Sênh như vậy mà lại tin thật. Bà gật gù như đã tin hoàn toàn vào lời nói của Lý Ngộ Tranh, xoa cằm buông một câu:
"Cũng đúng, dì cũng thấy con bé hơi béo"
Đinh Khánh Lam nghe mẹ mình nói vậy mà chỉ hận không thể xông ra mà cãi lộn với bà. Mẹ à, mẹ nghĩ sao mà chê con béo thế hả!! Dáng dấp con của mẹ rất là xì tin đấy mẹ có biết không!!
"Dạ... Dạ thôi dì qua trước đi, tụi con qua liền ạ"
"Ừ, nhanh lên nhé"
Cuối cùng cũng tránh được cơn bão táp này, Lý Ngộ Tranh ngồi phịch xuống giường thở lấy thở để. Sợ chết anh mất! Đinh Khánh Lam cũng từ trong đi ra, cô đã thay đồ xong xuôi từ khi nào. Lườm anh một cái rồi cũng ngồi xuống. Dù sao thì Đinh Khánh Lam cũng sẽ coi là những lời anh nói chỉ để biện hộ với mẹ của cô, không là cô đập anh thật đấy.