"Triệu Hoàng Sinh?"
Triệu Hoàng Sinh nghe thấy tiếng gọi tên, liền theo phản xạ mà quay ngoắt đầu lại.
"Bạn học Khánh Lam? Lý Ngộ Tranh?"
Lý Ngộ Tranh không nói gì, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng hơn. Tại sao cái tên Triệu Hoàng Sinh này lại ở đây? Không hiểu sao cứ nhìn thấy cậu ta là anh lại thấy khó chịu. Định mệnh, nên nhớ là anh chàng này còn từng mời người yêu anh đi uống nước đấy nhé, không thể nào mà quên được. Cay quá!
"Ừ, chào cậu." Đinh Khánh Làm vô cùng vui vẻ đáp lễ. Lần đó cô từ chối cậu ta, nhưng hai người đã nói là vẫn có thể là bạn bè tốt. Nói ra thì từ hôm đó đến nay hai người cũng chưa hề gặp nhau hay nói chuyện với nhau. Triệu Hoàng Sinh mỉm cười dịu dàng nhìn cô, gật nhẹ đầu. Hành động này, ánh mắt này... Khuôn mặt Lý Ngộ Tranh ngày càng lạnh hơn, ánh mắt sắc bén vốn có khiến anh mỗi khi nghiêm túc đều đáng sợ đến dị thường. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm tay Đinh Khánh Lam, toan tính kéo cô ngồi hướng ngược lại với Triệu Hoàng Sinh. Nhưng chưa bước được nửa bước, Triệu Hoàng Sinh lại cất giọng trầm ấm nói: "Nếu được hai cậu có thể ngồi đây, tôi cũng vừa mới tới, lâu ngày không gặp, chúng ta có thể nói chuyện chút chứ?"
Lý Ngộ Tranh chưa kịp trả lời, đã nghe thấy tiếng Đinh Khánh Lam đáp: "Được".
Cái gì? Được? Cô nói được ư? Anh chưa đồng ý mà huhu. Đinh Khánh Lam giật tay Lý Ngộ Tranh ngược trở lại, ngồi xuống đối diện với Triệu Hoàng Sinh. Triệu Hoàng Sinh hơi híp mắt, nhìn vào hai đôi bàn tay đang nắm chặt tay nhau kia. Cậu ta chỉ cười, một nụ cười hết sức mờ nhạt.
"Cho ba phần." Triệu Hoàng Sinh bắt đầu gọi đồ: "Tôi mời."
"Không cần." Lý Ngộ Tranh tựa người ra sau ghế, hờ hững cất tiếng. Đinh Khánh Lam hơi nhướng mày, nghe giọng người yêu mình cứ sao sao í nhỉ?
"Cậu cũng nên cho tôi chút sĩ diện chứ bạn học Lý." Triệu Hoàng Sinh vẫn cười, trạng thái cảm xúc trên mặt vẫn không hề thay đổi.
"Tôi cũng cần." Lý Ngộ Tranh nhìn cậu ta, mặt không cảm xúc.
"Thôi dẹp, để tôi trả." Đinh Khánh Lam phất tay, vô cùng tốt tính mà giúp hai người đỡ khó xử. Hihi, cô trả thì khỏi phải cãi nhau rồi đúng không?
"Không được" Đồng thanh lần một.
Như phát hiện đối phương nói giống mình, hai anh đều quay ra nhìn nhau.
"Để tôi trả." Đồng thanh lần hai.
"Hai người có muốn yêu nhau luôn không?" Đinh Khánh Lam nhíu mày, có việc trả tiền thôi mà cũng giúp hai người ăn ý đến vậy hả? Đúng là, đàn ông là giống loài khó hiểu nhất trên đời.
"Được, em trả." Lý Ngộ Tranh buông tay Đinh Khánh Lam, khoanh tay trước ngực. Giận luôn, dám không bênh anh.
Triệu Hoàng Sinh thấy vậy chỉ cười, vẫn không có biểu hiện gì khác. Đinh Khánh Lam bất lực chống cằm nhìn anh. Triệu Hoàng Sinh lại nhìn hành động này của cô, nụ cười nhân lúc không ai để ý mà khẽ nghỉ vài giây, rồi cũng hoạt động trở lại.
Phần ăn đã đến, Đinh Khánh Lam chăm chú ăn, mặc kệ hai người bên cạnh đang nhìn nhau "đắm đuối". Đinh Khánh Lam ăn hết phần của mình, lấy tay vuốt mép một cái, nhìn có vẻ vẫn muốn ăn tiếp.
"Ăn phần này đi." Hai phần bự chà bá xuất hiện trước mặt cô khiến cô hơi bàng hoàng. Lý Ngộ Tranh nhường cho cô thì cũng dễ hiểu, nhưng sao Triệu Hoàng Sinh cũng vậy? Không biết có phải về đêm nên lạnh hay không? Đột nhiên khí lạnh bao tỏa cả không gian. Triệu Hoàng Sinh biết rõ nó xuất phát từ Lý Ngộ Tranh, nhưng lại không hề có ý định ngừng hành động này lại. Đinh Khánh Lam mải nhìn đồ ăn mà nhất thời không để ý. Cô đăm chiêu, chọn của Lý Ngộ Tranh thì hơi không hay thì phải, nhưng Triệu Hoàng Sinh thì cũng không được. Thôi, cô nhịn còn hơn.
"Thôi không cần, tôi no rồi." Vừa ngồi thẳng lưng dậy, cả sống lưng bỗng dưng lạnh buốt. Đinh Khánh Lam từ từ quay sang nhìn Lý Ngộ Tranh, quan sát anh chừng hai giây: "Anh sao thế?"
"Ăn" Lý Ngộ Tranh hơi gằn giọng, Đinh Khánh Lam nghe vậy hơi rùng mình. Đành giật lấy tô của Lý Ngộ Tranh.
"Tôi ăn nốt phần này được rồi, cậu cứ ăn đi Triệu Hoàng Sinh." Nói rồi lại cắm cúi ăn. Bấy giờ hơi lạnh mới giảm xuống chút ít.