Vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Một hàng ba người nhân viên đẩy cửa bước vào, đẩy xe đồ ăn tới. Ba nàng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không thể không ngại ngùng, nhưng chỉ có thể cố gắng vờ như không thấy. Đinh Khánh Lam đang gục trên vai anh, nghe thấy tiếng gõ cửa theo phản xạ mà xoay cổ nhìn ra phía cửa. Thấy có người vào, thân thể liền cứng lại, chỉ hận không thể đào một cái hố chui xuống ngay tức thì. Dù là ban ngày, nhưng ánh sáng trong căn phòng lại rất mờ ảo, càng khiến cho cảnh tượng này thêm mờ ám. Ặc, ngại quá điiiiiiiii!
Cho tới khi cả ba người nhân viên đi ra hết, mới nghe thấy tiếng của Lý Ngộ Tranh vang lên:
"Có gì đâu mà ngại, trước giờ lúc nào không gần gũi như này?"
"Mẹ kiếp, lúc trước là bạn thân. Còn giờ là cái gì? Cái gì hả?" Đinh Khánh Lam liếc Lý Ngộ Tranh một cái, quả là muốn đập chết thằng này mà!!
"Chẳng khác mấy, đáng ra là bạn mới ngại, người yêu thì ngại cái quái gì?" Anh một tay ôm lấy eo cô, một tay rướn lên cầm đũa gắp một miếng thức ăn nhét vào miệng cô.
Đinh Khánh Lam vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Cũng đúng, nhưng không hiểu sao giờ mới ngại."
"Chắc tại không yêu nên không ngại, giờ yêu mới ngại." Lý Ngộ Tranh bật cười, vỗ nhẹ vào má cô. Đinh Khánh Lam nghe xong thấy cũng có lý, cô gật gù rồi quay lại ăn bán sống bán chết. Anh biết điều xoay người Đinh Khánh Lam lại, nhưng vẫn để cô ngồi trên đùi anh. Cô ăn nhưng không quên mất Lý Ngộ Tranh, thi thoảng lại đút cho anh. Khi thức ăn đã cạn, cô mới ngồi ưỡn ngực lên, xoa xoa cái bụng căng tròn của mình. Bỗng Đinh Khánh Lam nhớ ra gì đó, ợ một phát rồi hỏi anh: "Có nói cho ba mẹ biết không?"
"Nói cái gì?" Lý Ngộ Tranh vừa thay cô vuốt bụng để tiêu thức ăn, vừa nhìn cô hỏi ngược lại. "Thì nói chuyện đêm qua ấy?" Đinh Khánh Lam ngây ngơ nói, mắt anh lập tức tối sầm xuống.
"Em muốn anh bị chém chết hả?"
"Sao lại thế? Chúng ta hai mươi tuổi rồi, trưởng thành rồi mà?"
"Đù, vẫn còn đi học mà anh làm vậy, ba mẹ với chú dì liệu có giết chết anh?"
"Anh bị hại mà? Với lại em tự nguyện chứ bộ?"
"Có thai thì nói."
Lý Ngộ Tranh mỉm cười dịu dàng, cúi xuống liếm nhẹ vào cái cổ trắng ngần của Đinh Khánh Lam làm cô run nhẹ lên. Đinh Khánh Lam cúi xuống nhìn, bấy giờ cô mới để ý đồ anh mua nha? Cũng không tệ, đúng gu của cô này! Cái áo phông rộng thùng thình, quần ống bom cũng khá rộng. Đinh Khánh Lam rất thích mặc rộng, và nhìn phải cứng cáp một tí chứ không được bánh bèo củ chuối.