"Không ít thuốc, nếu không như vậy thì sao hết được." Lý Ngộ Tranh lên tiếng thanh minh, quả thực là thuốc quá nặng. Anh mà biết thằng nào bỏ thuốc anh, anh thề sẽ không tha cho nó. Nhưng mà cũng phải cảm ơn, nhờ tên khốn đấy anh và cô mới nói ra được tình cảm của mình. Ặc, không biết nên vui hay nên buồn nữa??
Khoan đã, khoảng thời gian anh uống rượu trước và sau khi gặp riêng với Trạch Thanh Hy cách nhau tầm mười lăm phút lận. Theo như Lý Ngộ Tranh biết, thì thuốc kích dục phát huy tác dụng rất nhanh, không thể hơn mười lăm phút mà chưa thấy gì được? Điều đó chứng tỏ anh bị bỏ thuốc sau khi trở lại phòng. Nhưng sau đó Lý Ngộ Tranh chỉ uống một chén thôi, là đỡ cho Đinh Khánh Lam, chén của Trạch Thanh Hy. Là Trạch Thanh Hy? Cô ta.. Muốn hại Đinh Khánh Lam?? Động tác của Lý Ngộ Tranh chợt ngừng ngại, chăm chú suy tư gì đó.
"Sao vậy?" Đinh Khánh Lam thấy vậy, khó hiểu nhìn anh.
"Người bỏ thuốc..."
"Trạch Thanh Hy." Không đợi Lý Ngộ Tranh nói tiếp, Đinh Khánh Lam liền cướp lời. Cô đã đoán được từ sáng khi thức dậy rồi, chỉ là không dám chắc chắn.
"Em biết rồi?"
"Chỉ là đoán thôi, nhưng chắc chắn chín mươi tám phần trăm."
"Ừ" Lý Ngộ Tranh ngồi lên giường, tay không biết điều mà cứ bóp bóp ngực cô. Đinh Khánh Lam mệt mỏi tựa vào người Lý Ngộ Tranh, mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
"Giờ mới biết mày biến thái tới mức nào?"
"Tất cả là tại em." Lý Ngộ Tranh ra vẻ oán trách, hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô. Ừm, cô còn phát hiện ra một điều nữa... Lý Ngộ Tranh yêu vào rất dịu dàng nha?
"Ngủ tiếp được không? Em mệt."
Lý Ngộ Tranh gật đầu, nhấc cô lên đặt ngay ngắn xuống giường. Anh đắp chăn phủ kín người Đinh Khánh Lam, rồi nằm xuống cạnh cô. Đinh Khanh Lam trở mình ôm lấy anh, rúc vào tấm ngực rắn chắc. Lý Ngộ Tranh vuốt nhẹ tóc cô, giúp cô có thể ngủ ngon hơn. Mới ngày nào hai người còn ngày ngày chí chóe, chửi bới, đánh đấm lẫn nhau.. Mà giờ đây lại có thể sến súa như vậy, đúng là xoay chuyển nhanh như chong chóng. Sống trên đời, chẳng thể biết trước được điều gì. Liệu sau này cuộc sống của hai người có trở nên sóng gió hay không? Dù có, anh cũng nhất quyết không thể đánh mất cô.
"Ngủ ngon." Lý Ngộ Tranh mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán cô. Anh bước xuống giường, quyết định đi mua đồ cho Đinh Khánh Lam luôn, để khi cô tỉnh dậy anh có thể ở bên cạnh mà không cần đi đâu cả.