Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn nằm trong top ba khách sạn có tiếng nơi xứ Hoa, bao trọn cả một tòa nhà to lớn. Hai khách sạn còn lại sau khi biết bản thân không được chọn thì vô cùng tiếc nuối và ghanh tị, nhưng lại chẳng thể làm được gì, dù cho họ đã đứt lưỡi lôi kéo. Đáng thương thay, đối với Lý Ngộ Tranh càng lôi kéo là càng đang hạ thấp chính mình, nên anh sẽ nhất quyết không chọn, vẫn là hài lòng với sự lựa chọn hiện tại.
Đinh Khánh Lam từng nói sau khi sinh sẽ tiếp tục đi học, ấy vậy mà bây giờ liền thổi bay cái ý định ngáo ngơ ấy. Triệu Hoàng Sinh từ khi nhậm chức cũng đã chính thức thôi học, về nhà lấy vợ sinh con. Bản thân Lý Ngộ Tranh có con rồi cũng chẳng muốn đi nữa, căn bản là anh thừa kiến thức rồi. Vả lại, có ai làm bố rồi còn đi học không? Quê chết đi được!
Bộ vest đen lịch lãm đứng tiếp khách ở đại sảnh, Lý Ngộ Tranh hồi hộp trông ngóng không thôi. Còn ba mươi phút nữa mới tới giờ, quả thật anh chờ không nổi nữa, anh muốn có vợ!. truyện teen hay
Ba mươi phút trôi qua trong sự nôn nóng, cuối cùng Đinh Khánh Lam cũng xuất hiện.
Ngày mà hai người chờ đợi suốt bao lâu, rốt cuộc cũng đã đến. Anh đã có thể ngang nhiên nắm lấy tay cô mà đi tuyên bố với mọi người rằng: Đây là vợ của tôi. Đã không còn sợ rằng ai đó sẽ có thể cướp cô đi, vì giờ đây nếu muốn cướp cô đi thì phải bước qua cái giấy chứng nhận kết hôn của anh và cô đi đã!
Sau bao nhiêu sự hiểu lầm, sau bao nhiêu giọt nước mắt, thì cho đến cuối cùng hai người vẫn thuộc về nhau. Họ chưa từng rời mắt khỏi đối phương, chưa từng quay đi hướng khác, vẫn luôn hướng về nhau, vô cùng kiên định, vô cùng vững chắc.
====== Hai năm ======
Ngộ Nghĩnh đã lên hai tuổi, cứ ngỡ thằng bé lớn lên sẽ ngoan ngoãn lạnh lùng trầm tĩnh, nào ngờ lại chẳng vớt vát hơn ba nó là bao.
Đinh Khánh Lam mệt mỏi tựa người vào sofa ở phòng khách, nhìn Lý Ngộ Tranh cùng với Lý Lam Ngôn hay còn được gọi là Lý Ngộ Nghĩnh đang hí hoáy ở ngoài sân, âm thầm làm thứ gì đó. Thằng bé cứ lạch bạch chạy qua chạy lại, ôm hết thứ đồ này đến thứ đồ khác tới cho ba nó. Cô nhăn mặt quan sát, chờ đợi xem hai cha con này muốn làm cái gì.
Khoảng mười phút sau, Lý Ngộ Tranh mới ngẩng đầu lên, háo hức quay sang Ngộ Nghĩnh rồi đưa một tay lên:
"Sư đệ, xong rồi!"
"Đại ca giỏi quá!" Ngộ Nghĩnh nụ cười nhăn răng nở rộ, đưa bàn tay mũm mĩm lên đập vào tay anh. Đinh Khánh Lam nghe cách xưng hô của hai cha con mà lòng ngao ngán, lắc đầu đầy bế tắc. Ông xã nhà cô dạy con đâu không thấy, chỉ toàn bày trò cho con nó nghịch ngu thôi.
Đinh Khánh Lam nghĩ quả thật không sai, giây trước giây sau liền thấy Lý Ngộ Tranh ôm lấy Ngộ Nghĩnh chạy ra một góc sân, một tràng tiếng nổ đinh tai nhức óc nối tiếp vang lên, vô cùng thành công mà tụ tập được đầy đủ ông bà hai bên nội ngoại của Ngộ Nghĩnh.
*Bùm*Bùm*Bùm*
"Gì vậy! Gì vậy! Tiếng gì vậy!" Lý Ngộ Trình cùng với Quách Yến Trang từ trong nhà chạy xộc ra, Đinh Lý cùng với Mặc Tần Sênh cũng từ cổng chạy vào. Đinh Khánh Lam vỗ trán bất lực, cũng đứng dậy ngán ngẩm đi ra. Lý Ngộ Tranh cùng với Lý Ngộ Nghĩnh như giọt nước to giọt nước nhỏ, nhìn ông bà nội rồi lại nhìn ông bà ngoại. Anh ôm chặt lấy Ngộ Nghĩnh, chân xoay một trăm tám mươi độ, toan tính chạy thoát thân thì nghe thấy tiếng chào choe chóe của Ngộ Nghĩnh:
"Còn chào cậu Sinh, con chào Chi cô cô!"
"Con chào các bác, chào anh chị" Triệu Hoàng Sinh và Trạch Lam Cho đồng thanh lên tiếng, tiếp đến là lời giáo huấn dành cho Ngộ Nghĩnh từ phía Trạch Lam Chi:
"Gọi cô Chi, không phải Chi cô cô!"
"Thả con xuống" Lý Ngộ Nghĩnh vùng vằng nhảy xuống khỏi vòng tay của Lý Ngộ Tranh, chạy tới chỗ Trạch Lam Chi, ngước đầu giương lên đôi mắt to tròn long lanh bọng nước: "Chi cô cô!"
"Trời ạ! Rốt cuộc đây là cái gen quỷ quái oái oăm gì vậy! anh Tranh! Chị Lam! Sao anh chị có thể tạo ra một sản phẩm ngộ nghĩnh như vậy chứ!" Trạch Lam Chi ngồi xổm xuống ôm lấy đôi má bánh bao của thằng bé mà nhéo nhéo, lên tiếng trách móc chủ nhân của thành phẩm. Ngay lập tức lại nghe Ngộ Nghĩnh vỗ ngực cất giọng đầy tự tin:
"Chào Chi cô cô! Con tên là Ngộ Nghĩnh!"
"..." Ừ... Con là Ngộ Nghĩnh... Ngộ Nghĩnh... Cô quên mất... Cô thật sự xin lỗi con..
Mặc Tần Sênh một bên quan sát Trạch Lam Chi, giờ đây bà mới hiểu lý do tại sao khi lần đầu gặp Trạch Lam Chi với cái tên Khánh Chi, bà lại cảm thấy có gì đó quen quen. Hóa ra đó là bởi vì... Con bé là Trạch Lam Chi. Năm lên hai tuổi con bé thường xuyên qua nhà chơi với Đinh Khánh Lam mỗi lần tới Lý gia, từ lúc đó bà đã cảm thấy con bé có nét giống Đinh Khánh Lam rồi, thì ra là vậy!
"Chi cô cô, Chi cô cô, bà ngoại và bà nội nấu ăn rất ngon, Chi cô cô nịnh bợ Ngộ Nghĩnh đi, Ngộ Nghĩnh sẽ kêu hai bà nấu cho Chi cô cô ăn nhé"
"Ừ, Ngộ Nghĩnh ngoan ngoãn đáng yêu kêu hai bà nấu cho Chi cô cô ăn thử nha, yêu con nhất"
"Nịnh bợ thành công! Bà nội ơiiii, bà ngoại ơiiiiiiii~"