Edit by Shmily#Do not reup#---------------------------Tiểu béo còn chưa dứt lời, đã bị Cố Từ nhẹ liếc mắt qua nhìn.
Cảm xúc của cậu ta vẫn còn đang đắm chìm khi bất ngờ nhìn thấy Tần Niệm, cho nên đầu óc không load được, chờ tới khi Quách Thanh Đằng véo vào đùi cậu ta thì cậu ta vẫn còn đang nói: "Đúng vậy An Dương, sao cậu không gọi Thi Vũ tới đây? Đám người chúng ta tụ họp không gọi cô ấy, nhìn như kiểu chúng ta xa lánh cô ấy ý... Á, cậu véo tôi làm gì?"
Quách Thanh Đằng cũng không biết vì sao mình lại muốn véo cậu ta, có thể là hôm nay thấy Cố Từ chà đạp Vương Đống, khiến trong lòng có bóng ma tâm lý, một cái ánh mắt mờ mịt của anh cũng khiến chuông cảnh báo trong lòng cậu vang lên, ý thức sinh tồn đi trước hành động.
Kết quả Cố Từ tự mình mở miệng nói: "Vốn cũng không phải người một đường, không phải do tôi xa lánh cậu ta."
Lời này, tin tức ẩn giấu trong đó quá đủ.
Tần Niệm biết, Cố Từ hiếm khi nói người khác không tốt ra ngoài miệng, nói gọn gàng dứt khoát như vậy cho thấy người kia không liên quan gì tới anh.
Đầu nhỏ vừa rũ xuống liền nâng lên nhìn anh, đã bị một bàn tay đè xuống, "Sắp vào lớp rồi, còn không về?"
Tần Niệm không có cách nào, ngoan ngoãn ôm hộp bánh đi về.
Trước khi đi còn quay đầu lễ phép người với An Dương: "Cảm ơn nha."
Cô biết bánh ngọt là do An Dương mang tới, theo lý thường là phải nói lời cảm ơn với hắn.
An Dương bị nụ cười ngoan ngoãn này làm cho lung lay, không tự giác cong khóe môi lên, ôn nhu nói: "Không có gì, nếu như cậu thích thì cứ nói tôi còn rất nhiều."
Tần Niệm gật gật đầu, đi mất.
Cố Từ dựa vào cửa sau nhẹ nhàng dùng sức, đứng thẳng dậy, lười biếng ngăn ở trước tầm mắt của bốn người đang nhìn theo bóng dáng của Tần Niệm.
Như cười như không: "Đừng nhìn, không có kết quả đâu."
Tiểu béo là tên đầu tiên không phục, mở to hai mắt: "Lão đại, tư tưởng của cậu không cần xấu xa đến vậy có được không? Em gái cậu chính là em gái tôi, đều là người một nhà thì nói những thứ đó làm gì, đúng không Quách Thanh Đằng?"
Quách Thanh Đằng không có lời nào để nói, nói tới thì chính là cậu chẳng hiểu gì về tên muội khống kia cả.
Cố Từ không nói nhiều với cậu, chỉ nói: "Em ấy mới chuyển tới đây, còn có rất nhiều thứ chưa quen, cần thời gian điều chỉnh, các cậu không có việc gì thì đừng đi quấy rầy em ấy."
"..."
Tiểu béo bĩu môi nói thầm: "Bảo vệ chặt quá đi."
An Dương gãi gãi mặt, quyết định vẫn là vòng qua vấn đề khác: "Cuối tuần vẫn tới nhà lão đại sao? Hạng mục dự thi năm tới của chúng ta còn chưa có quyết định đâu, anh Quý ngày nào cũng giục tôi, bảo tôi cho xem tiến độ kế hoạch đấy."
Anh Quý tên đầy đủ là Quý Nguyên Ninh, là chủ nhiệm lớp của An Dương, đồng thời cũng là giáo viên hướng dẫn trên danh nghĩa của club trí tuệ nhân tạo, vốn cũng chẳng cần làm gì cả, chỉ là cái danh mà thôi.
Ai ngờ nghỉ hè năm nay, đội ngũ của Cố Từ thu hoạch được giải tập thể và cá nhân của cuộc thi thanh thiếu niên về người máy cấp quốc tế, trời giáng xuống một cái bánh có nhân, vừa lúc rơi ở trên đầu hắn ta.
Trường học bắt đầu coi trọng đội ngũ này, club trí tuệ nhân tạo tức khắc biến thành miếng bánh thơm ngon.
Cái khác không nói, thi đấu cấp quốc tế như vậy nếu có thể có được thành tích thì sẽ được trực tiếp cử đi học nước ngoài, hoặc là sẽ được cộng điểm thi đại học, là niềm ao ước của biết bao nhiêu học sinh.
Nhưng mà chất lượng của cuộc thi lớn này cũng quá cao, phải có gốc, trước khi vào được trận chung kết, trường bọn họ đến một đội ngũ cũng không có, thiết bị được cung cấp cũng cái có cái không, một chút tiếng vang cũng không nổi lên được.
Có một khoảng thời gian dài, ban lãnh đạo toàn trường nhìn thấy cái hạng mục này liền hói cả đầu, ngay cả việc nhìn Quý Nguyên Ninh cũng không quá thoải mái.
Quý Nguyên Ninh này liệu có phải là cá mặn quay đầu không.
Cố Từ và các thành viên của anh đoạt giải khi chỉ mới lớp 10, tiềm lực vô hạn. Phát triển tốt thì hạng mục trí tuệ nhân tạo sẽ trở thành tấm chiêu bài vàng trong tương lai của trường bọn họ, làm sao hắn dám không để bụng chứ?
***
Cố Từ ngồi trở về vị trí.
"Cuối tuần không được, tôi chuyển nhà, tới "khu 0" đi."
Dừng một chút, "Gọi cả Hà Thi Vũ."
***
Tần Niệm ôm đồ ăn vặt trở về vị trí ngồi, ủy viên sinh hoạt đang viết thông báo lên bảng đen.
Bảo mọi người trở về cài app của trường học, điểm danh tham gia club, mỗi người cần chọn một cái, hạn là tối thứ tư.
Khó trách cô thấy trong thời khóa biểu viết, chiều thứ tư có hoạt động club.
Tần Niệm dưới sự trợ giúp của Hách Phạn đã tải được app của trường về, đăng nhập trong mới cảm thấy mới lạ: "Club là cái gì? Có liên quan tới việc học sao?" Trường học ở dưới quê của cô chỉ có những môn chính, ngay cả môn thể dục cũng sắp bị khai trừ, không cẩn thận là biến mất luôn.
"Không liên quan, chỉ là bồi dưỡng năng khiếu thôi..."
Tần Niệm có chút mong đợi, ngón tay di chuyển trên màn hình.
Trường học có rất nhiều club, danh sách kéo rất dài, trong chốc lát cô không tìm được cái mình muốn, vội vàng hỏi: "Có club hội họa không?"
"Chắc chắn là có!"
Hách Phạn thò qua xem giúp cô, kéo rất lâu mới nhìn thấy club hội họa đã biến thành màu xám ở tít cuối, nhân số 20/20.
"Chậc, đủ người rồi."
Tần Niệm: "..."
Sầu quá mà.
Thông báo cho ban 2 tương đối dễ, học sinh bình thường đều biết khai giảng xong sẽ được chọn club.
Tần Niệm bất đắc dĩ lướt một lượt nữa, nháy mắt lại có mấy club hiển thị full người.
Đăng ký vào một club mà mình không có hứng thú thì sẽ rất buồn chán, có những club có năng lực thần kì khiến người ta chỉ liếc mắt một cái thôi đã lập tức từ chối, ví dụ như club cổ động, club tình nguyện...
Quá thảm...
Cố Từ ở trong club trí tuệ nhân tạo, đã sớm đăng ký rồi.
Mà cô bây giờ còn chưa chọn được cái gì.
Tần Niệm bị giục deadline, cho nên liền cưỡng ép bản thân đăng ký vào club cổ động.
Tự mình trấn an, club cổ động bốn bỏ năm lên cũng chính là club khiêu vũ mà thôi.
Ngồi học nhiều, cũng nên hoạt động thân thể chút, mệt mỏi quá ~
Hách Phạn thấy Tần Niệm rũ đầu, cho rằng cô còn đang uể oải vì chuyện chọn club này, liền lấn tới: "Đừng nản chí, nể tình cậu là bạn cùng bàn của tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết một tin tức mới nhất ~"
"??"
Cô nàng thần bí nói: "Kỳ thật tớ cũng chọn club cổ động."
Tần Niệm: "..." Phụt, tin tức này quá bạo nổ rồi.
Hách Phạn thấy ý cười nơi đáy mắt cô, không khỏi nghiêm túc, "Cậu đoán xem vì sao tớ lại chọn cái này?"
"Vì sao?"
"Cậu biết tới club bóng rổ nổi tiếng trường chúng ta chứ? Tháng mười năm nay, trường học sẽ tổ chức cuộc thi league trong trường, đến lúc đó, đội cổ động chúng ta có thể xem thi đấu càng gần hơn rồi."
"Sau đó thì sao?"
"Tin tức lớn chính là..." Hách Phạn chọt chọt, ngượng ngùng gảy gảy cục tẩy trắng trong tay, "Lớp mười có một em trai mới tới, chậc chậc chậc thì đó đó..."
Cô nàng ném một ánh mắt "cậu hiểu mà" qua, "Bằng đôi mắt nhìn người chuẩn xác nhiều năm qua của tớ, Cố Từ vừa đi, hắn chính là giáo thảo đệ nhị hoàn hảo nhất, nghe nói còn là tiểu học bá đấy. Chúng ta vừa vặn có thể đi trước chiếm tiên cơ!"
Tần Niệm: "..."
Cô nghe được cái gì?
Mấy người này, thế mà lại muốn yêu sớm? Nhiệm vụ quan trọng nhất của học sinh cấp ba không phải là học tập sao? Cô giáo biết là sẽ bị mời phụ huynh đó!
"... Cho nên, có ảnh chụp không?"
Đáy mắt cô rạng rỡ ánh sáng.
Hách Phạn cười gian như mèo: "Có có có!!"
Lấy điện thoại ra lật tới lật lui rồi đưa cho Tần Niệm, nhiệt tình mời chào: "Xem đi ~ có phải vừa A* vừa đáng yêu không! Còn có ảnh mặc đồ bóng rổ nữa, đây đây này..."
*A ở đây là Alpha, ý chỉ những người ngầu, mạnh mẽ"Đây nữa đây nữa, chậc, mau xem cơ bắp này đi ~ cái tỉ lệ dáng người này ~"
Tần Niệm cảm thấy cô ấy càng nói càng có vẻ biến thái, yên lặng bịt kín miệng cô nàng lại.
Bình tĩnh nói: "Suỵt, chúng ta phải khe khẽ chút..."
"Được được, có đạo lý ~"
Hai tên nhan cẩu chụm đầu một khối, bắt đầu xem ảnh chụp.
Hách Phạn đắc ý dào dạt, "Thế nào, chó con không tồi chứ?"
Gọi người ta là chó con có chút không tốt lắm nhỏ, kia là đàn em...
"... Tớ cảm thấy khá được!"
Cửu hạn phùng cam vũ, tha hương ngộ cố tri*, Hách Phạn tưởng chừng đã tìm được tri kỷ của mình.
*Vượt qua nhiều khó khăn cũng gặp được người quen"He he, còn vị học trưởng cao lãnh này thì sao?"
Tần Niệm điên cuồng gật đầu: "... Ảnh này cũng không tệ!"