Đã hơn 9 giờ tối, hôm nay ba Uyển My về nhà khá trễ, cũng là ngày cuối cùng trong năm trước khi cửa hàng nghỉ Tết.
Ông bước vào nhà rồi mệt mỏi ngồi phịch xuống sofa ở phòng khách, một tiếng thở dài hắt ra. Có lẽ sự mệt mỏi của ông không chỉ về công việc ở cửa hàng.
Mẹ Uyển My đang dọn dẹp sau bếp nghe tiếng động đoán là chồng vừa về nên bà vội bước ra phòng khách hỏi han công việc.
“Việc nhập nguyên liệu và gia công thì vẫn suôn sẻ, khách hàng thì so với năm ngoái đã tăng lên, còn nhận được không ít đơn hàng lớn.”
“Nhưng sao em thấy anh có vẻ mệt mỏi? Chắc cuối năm công việc vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa sao anh?”
“Là chuyện bên nhà ông Chín, ông nội của Gia Hoàng…” - Giọng của ông trầm xuống, mang theo sự nặng trĩu.
Nghe ba Uyển My nhắc đến Gia Hoàng, trong suy nghĩ của mẹ Uyển My liên tục xuất hiện rất nhiều câu hỏi.
Vừa lúc đó Uyển My đang bước xuống cầu thang để tìm nước uống, khi nghe ba cô nhắc đến hai từ “Gia Hoàng” thì cô đã khựng chân lại đứng giữa các bậc thang, tay vẫn vịn vào lan can. Vì ba mẹ cô đang ngồi quay lưng lại nên không hề nhận ra cô đang đứng lấp ló sau lưng họ.
“Hôm nay ông Chín có ghé cửa hàng mình, thì ông có nói về chuyện của My với Gia Hoàng. Vì anh mải lo công việc mà không để ý đến con mình, tụi nhỏ đã chia tay lúc nào mà anh không biết.” - Ông nói trong sự bứt rứt, một tràn thở dài hắt ra.
“Thằng Hoàng chuẩn bị lấy vợ…” - Ông nói tiếp.
Uyển My nghe đến đoạn đó, cô kinh ngạc tột độ, cảm giác trái tim cô đau thắt lại, mọi thứ đúng như cô nghĩ, không sai một li. Nước mắt cô sắp chực trào ra khỏi khóe mắt, nhưng cô vẫn cố chấp nán lại nghe hết cuộc trò chuyện.
Mẹ của Uyển My cũng kinh ngạc không tin những gì mình vừa nghe được, bà vẫn im lặng lắng nghe chồng nói tiếp.
“Anh cũng bất ngờ, ông Chín mới kể ra: Hồi trước thằng Hoàng quen bạn gái, đã chia tay được gần năm năm, nào ngờ hôm nay hai đứa nó gặp lại thì mới biết nó đã có đứa con gần bốn tuổi.”
“Trời ơi…” - Mẹ của Uyển My thốt lên, bà không ngờ Gia Hoàng là loại đàn ông ăn chơi như vậy, quen đến mức đã có con luôn rồi mà không hay biết.
Bà nghĩ đến Uyển My bé bỏng của bà, liệu con bé sẽ thế nào khi nghe cái tin này? Bà đã từng tin tưởng Gia Hoàng sẽ là một người đàn ông tốt và sẽ chăm sóc tốt cho con gái của bà, nhưng nào ngờ…
Bà rất thương Gia Hoàng, thương vì anh từ nhỏ đã mồ côi, thương vì sự vất vả của anh trong gầy dựng sự nghiệp của gia đình. Đến nước này, bà cũng không biết phải nói gì hơn ngoài thở dài.
“Thôi tụi nó có duyên mà không có nợ thì cũng đành vậy em à, thương bé My nhà mình. Mà My nó biết gì chưa em?”
“Em nghĩ chắc là chưa, có lẽ đừng nên nói cho nó vẫn tốt hơn, dù sao hai đứa nó cũng đã chia tay trước đó rồi.”
Phía sau lưng họ, Uyển My nắm tay lại cắn chặt vào ngón tay của mình để cố kìm nén cảm xúc lại, những tưởng ngón tay của cô đã in hằn sâu dấu răng của mình, nước mắt cô liên tục rơi xuống, cô không có cách nào ngăn lại được dù cô đã luôn cố gắng mạnh mẽ. Nỗi đau từ tâm trí hoàn toàn tê liệt cảm giác đau đớn bởi vết thương mà cô đang tự gây ra cho mình.
Cô cố bước từng bước vững chắc trở về phòng của mình, đến khi cánh cửa phòng được khóa lại cô mới buông ra hết cảm xúc đã kìm nén. Tiếng khóc nấc vang vọng căn phòng, nước mắt cô rơi ướt cả nền gạch dưới chân, cô ngồi bó gối ở góc giường, đầu tóc rũ rượi.
Cô không ngờ Gia Hoàng là loại đàn ông như vậy, có lẽ với bất kỳ người phụ nữ nào bước qua đời anh, anh cũng từng vượt qua giới hạn với họ sao? Chỉ là không hiểu vì sao thời gian anh và cô hẹn hò, anh chưa từng đề cập đến chuyện ấy, vô hình trung khiến cô nghĩ rằng anh là một người có lý trí và biết suy nghĩ cho cô gái của mình.
Nghĩ đến việc người đàn ông đã từng bên cạnh mình, nay lại sắp thành chồng của một cô gái khác. Cảm giác đó khiến cho cô cứ quay cuồng giữa ký ức của quá khứ và hiện tại, mười năm trước anh và cô lần đầu gặp nhau, lần gặp ấy đã trở thành ấn tượng in vào tâm trí anh chỉ để dẫn đến đoạn nghiệt duyên của hiện tại sao? Cô còn chưa kịp xúc động và thầm cảm ơn anh vì ngần ấy thời gian vẫn còn nhớ đến cô, thế mà hôm nay lại giáng cho cô một “cái tát” đau điếng thế này.
Cô khóc từ ngồi dưới đất đến khi lên giường nằm, không sao chợp mắt được khi nghĩ đến chuyện của Gia Hoàng, khi nhớ đến hình ảnh anh và cô gái kia cười cười nói nói với nhau. Cô cảm thấy mình như người thứ ba chen ngang giữa họ.
Cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi đến khi não bộ cô dần trở nên tê liệt vì mệt mỏi, rồi cô thiếp dần lúc nào không hay, trên khóe mắt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt.
Đến sáng hôm sau, khi tiếng gõ cửa liên hồi khiến Uyển My giật mình thức giấc, cô còn mơ màng nghĩ đến việc mình sắp trễ giờ đến cửa hàng, đến khi định thần lại mới nhớ ra rằng cửa hàng đã cho nhân viên nghỉ Tết rồi, hôm nay cũng đã đến hai mươi tám Tết rồi còn gì?
Vì hôm qua khóc quá nhiều nên mắt Uyển My đã sưng húp lên, cảm giác khó chịu ở mắt khiến cô hoài nghi, nhưng vì không muốn để người bên ngoài kia phải đợi mình nên cô đã gạc phắt đi sự lo ngại về đôi mắt đang sưng của mình.
Mở cửa ra, người đứng bên ngoài là chị dâu của cô - Bạch Yến:
“Chị hai?”
Vừa trông thấy bộ dạng của Uyển My, Bạch Yến có chút sửng sốt, cô ấy cứ tròn mắt nhìn Uyển My, lo lắng hỏi:
“Em có sao không? Sao mắt em…”
Uyển My bối rối hiểu ra được tình trạng của mình, cô gượng cười trả lời qua loa:
“Chắc hôm qua em thức khuya lướt mạng nên mắt có chút sưng, chị hai đừng lo.”
Dù cho Uyển My giải thích để che đậy chuyện hôm qua, nhưng Bạch Yến lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cô ấy tự hỏi mình nên ân cần bên cạnh tâm sự với Uyển My, hay là cứ tôn trọng sự riêng tư của em ấy? Liệu em ấy có thấy ngại nếu cô ấy can thiệp vào đời tư của em ấy không?
Bạch Yến vội bước vào phòng của Uyển My, nhanh tay đóng cửa lại, Uyển My ngỡ ngàng lùi lại, hình như chị dâu đang có điều gì đó muốn chia sẻ riêng tư với cô.
“Em thật sự không sao chứ?”
“Thật mà chị hai, em thật sự rất ổn.” - Uyển My cố nặn ra một mỉm cười.
Bạch Yến không dám hỏi thêm vì sợ Uyển My sẽ thấy khó chịu, cô ấy đành phải lựa chọn tôn trọng suy nghĩ của Uyển My.
Bạch Yến đưa tay lên đặt lên má Uyển My:
“Nếu có gì muốn tâm sự thì cứ tìm chị, đừng giấu trong lòng không tốt đâu em. Chị thì chị không giỏi về tâm lý học nhưng chị rất giỏi lắng nghe người khác.” - Nói rồi Bạch Yến mỉm cười, xoa xoa đầu Uyển My - “Thôi em đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài ăn sáng cùng mọi người.”
Uyển My cảm thấy may mắn vì có một chị dâu như Bạch Yến, cô ấy là một người khá tâm lý và biết cách giao tiếp, anh hai cô đúng là lựa chọn không sai. Với tính cách này của chị ấy thì Khải Phong - anh hai cô cũng đành bó tay chịu trận, bởi tính của anh đôi lúc khá nóng tính, còn cô ấy thì rất biết cách hòa giải.
Uyển My rất ít khi tiếp xúc với chị dâu, cô chỉ gặp Bạch Yến một lần lúc cô ấy và Khải Phong mới quen nhau, anh đã dẫn cô ấy về ra mắt gia đình, lần thứ hai là ở hiện tại, còn lại những lần khác chỉ là nói chuyện đôi lần trên ứng dụng facetime.
Ở trên bàn ăn, cả gia đình cô có mặt đầy đủ, bắt đầu từ hôm nay cả gia đình mới bắt đầu cảm nhận được hương vị của ngày Tết truyền thống. Khi Uyển My và ba vẫn còn bận bịu ở cửa hàng để sắp xếp công việc thì ở nhà mẹ cô, Bạch Yến và Khải Phong đã trang trí nhà cửa để đón Tết, một chậu mai to được đặt giữa sảnh chính của gia đình cùng với vài phụ kiện trang trí để cây mai trở nên bắt mắt hơn, xung quanh được trang trí bởi những chậu hoa cúc vàng loại hoa be bé trông rất đẹp.
Mỗi dịp Tết, gia đình cô sẽ tiếp không ít khách, vì dù sao ba cô cũng là người làm ăn kinh doanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!