Bên trong nhà, Ken nhận ra là tiếng của Vinh nên chạy ra gọi anh khiến cuộc nói chuyện của Thủy Tiên và anh bị cắt ngang:
“Ba Vinh, Ba…” - thằng bé vừa nói vừa với hai tay lên đòi Vinh bế.
Thủy Tiên cũng đành bất lực, bao năm qua vì cô đã quá mềm lòng, chỉ là lúc cô cần nhất lại không có ai bên cạnh, đúng lúc Vinh lại là người một tay che cả bầu trời vì cô, phụ nữ mạnh mẽ tới đâu cũng có lúc yếu lòng. Nhưng Vinh càng vì cô mà làm tất cả, cô càng cảm thấy có lỗi với anh, nhưng vì không muốn Ken chịu thiệt thòi nên cô đành cắn răng chịu nhận món nợ này, tự thề với lòng nhất định sẽ trả lại Vinh những gì đã nợ.
Vinh bế Ken lên, vẻ mặt cưng chiều nói với Ken:
“Ken đi đâu mà mặc đồ đẹp vậy ta.”
“Đi chơi.” - Bé Ken trả lời.
“Vậy cho ba đi chung được hông?” - Thằng bé gật gật đầu.
“Em nghĩ thế nào nếu đột nhiên lại bảo Ken gọi một người “xa lạ” là ba?” - Vinh hỏi cô.
Hiện tại trong mắt Thủy Tiên mà nói, mọi lời nói anh nói ra hệt như đang muốn “tẩy não” cô vậy, cô nhất quyết không muốn nghe theo những gì anh nói:
“Cái gì mà xa lạ chứ, anh Hoàng là ba ruột của Ken mà.” - Thủy Tiên đáp lại với chất giọng chắc nịch, ngưng lại giây lát, cô lại nói tiếp - “Em không hiểu hôm nay anh đến đây với mục đích gì, em mong anh hãy tôn trọng quyết định của em, còn những gì em đã từng nợ anh trước kia, em nhất định sẽ trả đủ cho anh, dù phải làm việc hết cả đời này để trả, em vẫn sẽ làm.”
Nhưng khi cô vừa dứt lời thì Vinh nói tiếp:
“Vậy nợ ân tình em trả anh ra sao? Tình cảm anh dành cho em và Ken thì em trả thế nào?”
Thủy Tiên nhất thời không nói được gì, cô mặc kệ Vinh đứng đó, vội vàng đi ra cửa, đồng thời Vinh cũng lùi ra theo, anh vẫn nhìn cô chầm chầm chờ đợi câu trả lời từ cô. Nhưng Thủy Tiên đã vội vàng đóng cửa lại, quay sang ôm lấy bé Ken trên tay Vinh rồi bế đi, khiến Ken không hiểu chuyện gì, thằng bé ngơ ngác một lúc rồi lại òa khóc đòi “ba”, Thủy Tiên mặc kệ cứ thế rời đi bỏ lại Vinh đứng ngây ngốc đó nhìn theo trong bất lực.
Rõ ràng từ trước cô chỉ lợi dụng anh, để che mắt thế gian rằng họ là một gia đình hạnh phúc, người ta sẽ không nói ra nói vào chuyện cô là mẹ đơn thân, rằng muốn Ken cũng có ba như bao bạn khác. Có lúc yếu lòng cô đã nghĩ đến việc sẽ chấp nhận Vinh, nhưng rồi sự xuất hiện của Gia Hoàng đã khiến cô càng quyết tâm giành lại những gì mình đã bỏ lỡ.
Đến khi Vinh đi xuống đến tầng trệt chung cư thì đã thấy Thủy Tiên ôm Ken bước vào taxi rồi mất hút, anh không biết hôm nay anh đến đây nói những lời đó với cô để làm gì? Anh hiểu tính cô có chút tham vọng, nhưng cái tham vọng của cô cũng không sai, để con trai nhận lại ba ruột là chuyện nên làm. Nhưng anh đang lo lắng điều gì? Anh sợ mất Thủy Tiên, thời gian qua bên cạnh mẹ con cô đã khiến anh có cảm giác của một gia đình thật sự, đột nhiên bây giờ anh sắp mất đi gia đình bé nhỏ của mình, làm sao anh lại không cuống cuồng lên cho được đây?
Hai mươi phút sau, chiếc xe taxi chở mẹ con Thủy Tiên đã dừng trước một con hẻm, một tay cô nắm tay Ken đi vào con hẻm, một tay nhìn vào màn hình điện thoại tìm vị trí của quán trên bản đồ google map. Cô nắm tay Ken cứ thế bước đi, bé Ken không hiểu mẹ dẫn mình đi đâu, đôi chân bé nhỏ vẫn thoăn thoắt bước đi theo mẹ, đôi mắt to tròn đen láy của thằng bé cứ nhìn dáo dác cảnh vật xung quanh, những ngọn đèn từ những trụ đèn cứ thay phiên nhau rọi xuống nền đường, bên cạnh hai vách của con hẻm còn trang trí kèm những dây đèn với những bóng đèn mini nhiều màu sắc. Đi được tầm mười mét thì như trên bản đồ đã chỉ đúng vị trí cần tìm, Thủy Tiên chợt dừng bước ngước lên nhìn.
Cô ngạc nhiên vì không ngờ trong con hẻm này lại có một quán cafe dạng phòng trà đẹp như vậy, quán cafe gồm tầng trệt và một lầu trên, bên ngoài là những ô cửa sổ bằng kính, xuyên qua lớp kính trong suốt có thể nhìn thấy được ánh đèn vàng đặc trưng của quán, khách đến thưởng thức đồ uống luôn toát lên vẻ thoải mái vui vẻ, tiếng nhạc hòa tấu êm dịu thích hợp để xả stress sau những ngày mệt mỏi căng thẳng. Tuy nhìn bề ngoài quán trông có vẻ không có gì nổi bật, nhưng bên trong khá là nhộn nhịp khách, phía bên ngoài hai bên cửa ra vào quán còn tận dụng một phần diện tích vừa đủ để khách đến thưởng thức đồ uống có thể đậu xe, còn có cả một bác bảo vệ trông xe ngồi bên ngoài.
“Vào đi con, bên trong còn chỗ.” - Bác bảo vệ đứng dậy, cử chỉ ân cần làm động tác tay ra hiệu mời cô vào.
Thủy Tiên mỉm cười gật đầu cảm ơn bác, liền bảo với Ken:
“Ken “ạ” ông đi con.”
Ken ngoan ngoãn theo động tác tay khoanh lại cúi đầu chào bác bảo vệ, thằng bé cứ tròn mắt nhìn cũng không hiểu gì.
“Ừ ngoan. Mũi cao nè, chắc đẹp trai giống ba phải không?” - Bác bảo vệ vui vẻ mỉm cười xoa xoa đầu Ken.
Thủy Tiên không nói gì mà chỉ mỉm cười rồi gật đầu chào bác bảo vệ và nắm tay Ken bước vào quán.
Hai mẹ con họ hướng lên tầng trên, Thủy Tiên bế Ken trong vòng tay của mình, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc, có lẽ Gia Hoàng sẽ rất bất ngờ khi biết Ken là con trai của anh, không biết biểu cảm của anh sẽ thế nào?
Bước chân của Thủy Tiên đặt lên bậc thang cuối cùng của tầng trên, ánh mắt cô dò tìm xung quanh, lúc này ở đây cũng chẳng có mấy khách, vì dù sao hiện tại chỉ khoảng 7 giờ 30, thành phố A càng về đêm sẽ càng náo nhiệt, đặc biệt hôm nay lại rơi vào cuối tuần.
Nhưng rồi ánh mắt cô dừng lại trước dáng người quen thuộc, Gia Hoàng ngồi phía xa xa bên gốc phải hướng gần cửa số, anh ngồi lưng quay lại về phía cô, tựa như anh đang trầm tư với cảm xúc của riêng mình.
Gia Hoàng ngồi đó ánh mắt vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng chính vị trí này ngày xưa anh và Uyển My lần đầu gặp nhau, chỉ là khác quán mà thôi.
Người ta nói “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” quả không sai chút nào, với một người đàn ông mà nói, dẫu họ có mạnh mẽ về cơ bắp ra sao, hay mang khí chất kiên cường mạnh mẽ của bậc trượng phu, thì cuối cùng lại trở nên yếu lòng trước người con gái mà anh ta yêu. Đàn ông khi thật sự yêu cũng hết lòng hết dạ chẳng kém gì phụ nữ, chỉ là anh thể hiện theo cách mà phái mạnh sẽ làm mà thôi. Trên đời chỉ có hai kiểu đàn ông lăng nhăng, hoặc là anh ta không tìm thấy được sự liên kết với người phụ nữ của mình, hoặc là anh ta vốn là một kẻ không biết an phận.
Vậy anh hiện tại là loại đàn ông nào đây? Anh tự thấy căm ghét mình vô cùng, rõ ràng anh biết mình có tình cảm với Uyển My, đến mức anh không muốn rời xa cô nữa, nhưng mặt khác sau khi gặp lại Thủy Tiên, anh lại do dự chần chừ. Rốt cuộc là nên làm sao đây? Hôm nay, anh sẽ can đảm lấy hết dũng khí nói thẳng với cô, có lẽ thà đau một lần rồi thôi, còn hơn cứ mãi mập mờ, sau này nếu Thủy Tiên biết được thì cả hai người - anh và cô đều sẽ tổn thương.
“Anh…” - Tiếng gọi của Thủy Tiên làm tâm trí Gia Hoàng bừng tỉnh, anh quay sang theo hướng của tiếng gọi.
Nhưng trước mắt anh, Thủy Tiên đang bế một bé trai, thằng bé đang úp mặt vào vai cô mơ màng có vẻ như là đang buồn ngủ.
“Con ai đây?” - Gia Hoàng ngạc nhiên.
Thủy Tiên không vội trả lời mà ngồi xuống bên cạnh anh, cô bế Ken xoay người lại:
“Là con trai của anh.” - Thủy Tiên trông chờ biểu cảm trên khuôn mặt của anh, cô không biết anh sẽ thế nào, có lẽ sẽ ngạc nhiên đến phát khóc mất.
Gia Hoàng đứng hình một lúc, suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là cô đang nói đùa. Anh từ khi nào đã có con được chứ?
“Con trai… anh?” - Gia Hoàng lặp lại câu nói của Thủy Tiên với ý nghi vấn.
“Là con của anh và em.” - Thủy Tiên hết sức bình tĩnh đáp lại với giọng nói nghiêm túc.
Anh vẫn không tin được, cảm tưởng như mọi giác quan đến hơi thở lặp tức đồng loạt đóng băng, câu nói “là con trai của anh” cứ văng vẳng bên tai anh, anh không nghe lầm chứ? Con… trai của anh sao? Ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong suy nghĩ của anh là Thủy Tiên đang cố tình trêu anh, nhưng nhìn từng đường nét trên gương mặt của thằng bé thì hết tám chín phần rất là giống anh, dù có thuê mượn con của ai cũng không thể giống hệt như đúc từ khuôn ra như thế này được.
“Em không giỡn chứ?” - Anh muốn xác nhận lại, dù trong lòng có phần sốc vì không thể tin vào chuyện này, nhưng anh cũng muốn xác nhận thêm.
“Em không giỡn, là sự thật, lúc chia tay anh thì em đã mang thai Ken sáu tuần rồi. Vì thương con nên em không bỏ mà chấp nhận sẽ sinh con ra, thằng bé giống anh y đúc, làm sao em lại lừa anh được.”
Thủy Tiên nói với chất giọng điềm tĩnh, điều này càng khiến anh ngầm chắc chắn đây chính là sự thật, anh không biết là nên vui hay buồn, đột nhiên trong một đêm lại lên chức ba thì có hơi đột ngột.
Gia Hoàng cố gắng giấu cảm xúc của mình đi, anh chỉ biết mỉm cười, đầu óc của anh đột nhiên trống rỗng, mọi ý định ban đầu của anh bị dập tắt, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
“Ken, gọi ba đi con.” - Thủy Tiên đẩy nhẹ bé Ken lên phía trước mặt Gia Hoàng.
Biểu cảm của Gia Hoàng khiến cho Thủy Tiên có đôi chút hụt hẫng, nhưng cô tự trấn an mình rằng chắc là vì bất ngờ quá nên anh không biết phản ứng thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!