Cũng đã có không ít cô gái chủ động ngỏ lời với tôi, nhưng tôi đều từ chối khéo, không phải vì tôi còn yêu em đến mức không thể chấp nhận ai, cũng không phải rằng tôi mất niềm tin vào tình yêu. Tôi không thể nào nói rõ được lý do vì sao, cũng có thể khi càng trưởng thành thì việc tiếp nhận một ai đó bước vào trái tim mình là chuyện không dễ dàng, bởi đâu chỉ là cảm xúc nhất thời, rất nhiều nỗi lo chen ngang khiến tôi luôn do dự, cho nên thay vì tôi tiếp nhận một trong số họ một cách tùy ý, tôi sẽ lựa chọn thái độ lạnh nhạt.
“Anh Hoàng, anh có điện thoại.”
Giọng của An - thư ký của tôi vang lên, lại một lần nữa kéo tôi về thực tại, cô ấy hai tay cầm điện thoại đưa về phía tôi.
Chuyện là tôi đang trong chuyến công tác, cả ngày dài mệt mỏi với đống công việc và các cuộc họp, khó khăn lắm tôi mới tìm được một chỗ bình yên cho mình.
Sau khi cúp máy, An ngỏ ý muốn cùng tôi đi uống cafe ở đâu đó, bấy lâu nay tôi đều hiểu được tâm ý của An, nhưng rất tiếc tôi cảm thấy bản thân mình không thích hợp với cô ấy, bởi với tôi mà nói cô ấy vừa là nhân viên của tôi, tôi lại xem cô ấy như một người bạn, một cô em gái, hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác, huống hồ trong mắt tôi hiện tại, việc phát triển công ty vẫn là điều tôi cần tập trung nhiều hơn.
“Chúng ta về thôi, cũng đã trễ rồi, ngày mai còn phải chuẩn bị về sớm.” - Tôi nói với An.
“Hiện tại chỉ mới hơn 7 giờ tối.” - An nhìn tôi có chút thất vọng.
Trông dáng vẻ của cô ấy, tôi tự hỏi mình nên làm gì? Cứ né tránh mãi cũng không phải là cách tốt nhất, nhưng bản thân tôi có một đặc điểm, nếu tôi không đủ chắc chắn cho trách nhiệm của mình, tôi tuyệt đối sẽ không động vào, cũng giống như tình cảm mà An dành cho tôi, chính bản thân tôi còn cảm thấy mông lung, thì làm sao tôi có thể tùy tiện chấp nhận cô ấy? Tôi không chắc tôi là người thích hợp với cô ấy, và ngược lại, chúng tôi nên dừng lại ở mối quan hệ bạn bè, giữa cấp trên và nhân viên. Mặt khác, tôi không muốn chuyện tình cảm vướng bận vào công việc.
Tôi nhìn biểu cảm của An đang chờ đợi câu trả lời của tôi, chân mày cô ấy chau lại, nhưng tôi vẫn thản nhiên đứng dậy mỉm cười với cô ấy, từ chối khéo cô ấy.
“Anh có chút việc bận, anh trở về khách sạn trước, anh xin lỗi nhé."
Tôi biết nếu tôi nói thẳng lời từ chối sẽ càng khiến An tổn thương, nhưng không thể chỉ vì tôi đối xử tốt với cô ấy rồi cứ khiến cô ấy hiểu lầm tôi cũng có tình cảm với cô ấy. Trong cuộc sống đôi lúc chúng ta cũng cần chấp nhận cái gọi là “sự thật”, thà đau một lần, còn hơn mãi dây dưa trong một thứ tình cảm không rõ ràng, điều ấy sẽ càng khiến An lún sâu, và chính tôi cũng là người có lỗi với cô ấy.
Tôi không quên cầm quyển sách đang đặt trên bàn rồi rời đi. Tôi biết nếu tôi đi như vậy thật nhẫn tâm, nhưng phụ nữ vốn là những người nhạy cảm, cô ấy rất dễ suy tưởng nếu như tôi lại mềm lòng với cô ấy, điều tôi làm không phải là muốn bỏ mặc cô ấy lại, mà chính là để cô ấy hiểu rằng suy nghĩ của tôi và cô ấy không đồng điệu với nhau.
Có lẽ do thời gian qua tôi luôn đối xử tốt với cô ấy, nên vô hình trung đã khiến cô ấy lầm tưởng, thật ra với bất kỳ nhân viên nào tôi cũng đều một cách hành xử như vậy, lúc cần quan tâm sẽ quan tâm, nhưng lúc cần cứng rắn sẽ cứng rắn.
Không bao lâu tôi đã bước đến sảnh chính của khách sạn, sau khi nhận lại chìa khóa phòng từ bàn tiếp tân rồi tôi chậm rãi bước vào thang máy, trong đầu luôn có những luồng suy nghĩ đan xen nhau.
Không biết hiện tại An như thế nào? Trong đầu tôi luôn hiện lên dáng vẻ buồn rười rượi của cô ấy, có lẽ nào sau chuyến công tác này cô ấy sẽ làm đơn xin thôi việc luôn không?
Sau vài thao tác mở cửa, tôi uể oải bước vào phòng, nhanh chóng cởi chiếc áo thun đang mặc trên người vứt bừa trên giường rồi bước vào nhà tắm. Sau cả ngày mệt mỏi với công việc, buổi chiều hiếm hoi ở bãi biển phút chốc lại bị phá tan bởi An, nhưng tôi không trách cô ấy.
Từ trước đến nay, những cô gái thích tôi không phải ít, có những người thì để trong lòng, tuy vậy tôi có thể nhìn ra được, chỉ là tôi không quan tâm mà thôi, nhưng cũng có những người lại chủ động, chẳng hạn như An, nhưng so với những cô gái mà tôi cho là chủ động ấy thì An chỉ bằng một nửa hoặc một phần ba của họ, có những cô gái sẵn sàng tuyên bố theo đuổi tôi, vâng đúng vậy, lúc đó tôi chỉ cười một nụ cười không chứa cảm xúc rồi không nói gì nữa, tôi cũng không muốn quan tâm xem họ yêu thích tôi vì điều gì.