Gia Hoàng ngạc nhiên nhớ ra, hóa ra là cô bé đó.
“À, anh nhớ rồi, sức khỏe em thế nào rồi?”
“Dạ em khỏe, em cảm ơn anh, ba mẹ em gửi lời cảm ơn anh."
Đang nói, Uyển My lại ngắt quãng, thực ra con bé cũng chẳng muốn gọi cho anh đâu, dù sao cũng là người lạ, thật là phiền phức khi cứ nói chuyện với một người không quen như thế này, nhưng ba mẹ con bé lại muốn nó ít nhất nên mời người ta một chầu để cảm ơn, thật ra có lúc nó nhận thấy lời ba mẹ nói cũng có lý, có ơn nên báo đáp chứ. Nhưng ví dụ hôm đó không có anh thì bạn của nó vẫn dư sức đưa nó về, mà thật ra cũng không chắc lắm, nhưng thôi dù sao anh cũng đã chủ động giúp đỡ thì đã rất đáng quý rồi.
“Ờm…” - Uyển My lại ngập ngừng - “Em có thể mời anh một chầu… trà sữa không?” - Thật ra nó không mê mấy loại nước uống mà người lớn hay uống như cà phê, nó vẫn yêu thích trà sữa hơn, thì dại gì mà không thừa cơ đi uống cho đã bụng.
Gia Hoàng tỏ vẻ bối rối, anh nghĩ việc này là không cần thiết, bởi lúc ấy anh giúp con bé thật sự vì anh cảm thấy là anh nên làm thế, nào có nghĩ đến báo đáp, anh vội vàng từ chối, nhưng nghĩ đến đường đường một thằng con trai ở tuổi trưởng thành như anh còn đi uống mấy loại đồ uống của con nít đó sao?
“Được rồi, không có gì đâu mà, anh cảm ơn tấm lòng của em, anh xin ghi nhận, nhưng không cần phải như thế đâu."
Gia Hoàng cười gượng gạo, anh vẫn đang tìm cách kết thúc cuộc trò chuyện cho yên tâm để tiếp tục câu cá, nhưng không, trời vốn không chiều lòng người, và con bé lại tiếp tục nài nỉ, chẳng còn cách nào anh phải đồng ý, dẫu sao ngày mai anh cũng lên đường rời khỏi đây rồi.
“Em sẽ nhắn địa chỉ qua cho anh, như vậy nha."
Anh chưa kịp nói gì thêm thì con bé đã tắt máy trước sự ngỡ ngàng của anh.
“Chuyện gì đó?” - Thắng bên cạnh hỏi.
Gia Hoàng thở dài kể:
“Hôm trước mày có nhớ không? Lúc đó tao với mày đang uống cà phê thì tao có điện thoại nên phải ra ngoài nghe, khi chuẩn bị vào lại quán thì tao bắt gặp một cô bé học sinh đang say xỉn bước ra từ quán karaoke bên cạnh, thấy tụi nhỏ chật vật loay hoay tìm cách đưa con bé về, tao thấy tội nghiệp nên tao đã giúp tụi nhỏ đưa con bé về, nào ngờ bây giờ con bé lại muốn mời tao một chầu trà sữa để cảm ơn, tao cũng hết cách."
Anh nhướng mày kiểu như bất lực.
“Chà, anh Hoàng nhà mình sắp được một chầu trà sữa rồi nha.” - anh bạn trêu ghẹo.
Gia Hoàng lắc lắc đầu cười trừ, thôi thì cứ đi để cho con bé yên tâm.
Như thể con bé đang cố hoàn thành nhiệm vụ mà phụ huynh giao phó, quán trà sữa đó lại là quán “ruột” của nó, cách nhà nó chưa đầy năm mươi mét, thậm chí chỉ cần nó xuất hiện thì chủ quán liền biết món nó thích là gì.
Vài giờ sau, cũng là buổi chiều tối, vì đã đặt trước bàn với chủ quán nên hiển nhiên nó được ưu tiên một bàn với góc nhìn thuận mắt ở tầng trên.
Đó là một quán trà sữa với diện tích vừa, có một trệt một lầu, bên ngoài được gắn những tấm kính trong suốt để khách đến có thể thuận tiện nhìn ra ngoài ngắm cảnh đường phố, mặt trong kính trang trí với những dây bóng đèn ánh vàng lấp lánh.
Vị trí Uyển My ngồi là bên gốc phải trên lầu của quán nếu nhìn từ trong ra, đây là góc ngồi quen thuộc của nó, nó vẫn thường đi uống một mình lúc rảnh rỗi.
Trên tầng lầu có khoảng tầm mười bàn, các bàn xung quanh Uyển My đang dần được lấp đầy bởi những vị khách, phần lớn đối tượng đến đây đều ở tuổi học sinh, thỉnh thoảng cũng có vài cặp tình nhân.
Nó hết nhìn ra khỏi lớp cửa kính rồi phóng ánh mắt xuống đường phố nhìn, không thì lại nhìn sang những bàn bên cạnh, không hiểu sao Uyển My lại có cảm giác hồi hộp, hệt như là đang hẹn hò cùng ai đó. Không đúng, nó không nên nghĩ lung tung, trong lòng nó đã có người mình thích rồi.
Con bé nhìn xuống đường, hôm ấy gặp anh một lần, lại đeo thêm cái kính đen to đùng, lúc ấy cái đầu của nó cứ quay cuồng vì say, nó cũng không còn nhớ rõ mặt của anh, nhìn những người đang đi vào xen lẫn những vị khách đang rời khỏi quán dưới kia ai là anh đây?
Đột nhiên có một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của nó:
“Chào em, em là Uyển My phải không?”
Gia Hoàng đã đến từ lúc nào mà Uyển My không hề nhận ra, nó đã cố gắng quan sát kỹ bên dưới rồi mà.
Theo phản xạ, nó ngước lên nhìn, trước mặt nó là một ông anh có dáng người cao ráo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, sống mũi kha khá cao, về tổng thể gương mặt khá là hài hòa, anh có nụ cười rất đẹp, nó thầm nghĩ chắc là anh đã niềng răng nên mới cười đẹp như vậy, nó thầm nhủ, nhưng mà hình như thiếu gì đó trên gương mặt đó.
Uyển My vẫn thừ người ra, mặc cho anh cứ nhìn nó đăm đăm, con bé lấy tay đưa lên đo trước tầm nhìn của mình thử che cặp mắt và chân mày của anh đi, ồ hóa ra là vậy, thảo nào nó lại thấy sao lại quen đến thế.
Trước mặt anh là cô bé hôm rồi anh đã gặp, thay vì bộ áo dài trắng của nữ sinh hôm đó, thì hiện tại Uyển My đang mặc một bộ đồ khá là đơn giản, với chiếc áo thun đen form rộng và chiếc quần thể thao năng động mà học sinh hay thích mặc. Anh vẫn đứng đó nhìn cái hành động ngớ ngẩn của nó, anh không hiểu nổi con bé này đang làm cái gì vậy? Đúng là trẻ con thật, nếu anh có một đứa em gái như thế này chắc cười cả ngày không ngậm được miệng mất.
“Em không nhận ra anh à?” - Anh hỏi.
“À…” - con bé cố dùng chất giọng lạc đi của mình để biện minh cái sự mau quên của nó - “Nhớ chứ, anh là cái người hôm đó đưa em về nhà mà."
Uyển My đứng dậy với nụ cười tươi rói, vội vàng chìa tay ra bắt tay với anh tỏ vẻ thân thiết, nhưng anh thì có vẻ không quan tâm lắm, lập tức lơ đi và ngồi xuống ghế bên cạnh, thực ra anh vốn không thích những trò trẻ con thế này, anh đã nghĩ nếu lúc đó mình lờ đi không giúp nó thì bây giờ mình với thằng bạn lại đi ăn chầu cuối cùng trước khi anh về rồi.
Uyển My cảm giác như bị bỏ rơi, thú thật hiện tại nếu không cố kìm nén lại, có lẽ nó sẽ trừng mắt và quát vào mặt anh các thứ rồi, nhưng vì để giữ thể diện cho anh, hiển nhiên là thể diện cho anh chứ còn ai, nếu không thì…