Trong lòng cô vẫn cứ đinh ninh là nhà của anh thật sao? Dẫu trong mắt cô, anh chỉ như một người bạn bình thường, chưa hề có sự ràng buộc tình cảm nào, nhưng dù vậy vẫn không thể phủ nhận nếu có ai đó bên ngoài nhìn vào, họ vẫn sẽ nói rằng cô và anh là một đôi. Việc một chàng trai sẵn sàng đưa một cô gái về gặp gia đình mình thì ai ai cũng có thể hiểu được phần nào ý nghĩa của nó, nhưng cô không nghĩ cô có thể là người đó được.
Đột nhiên tiếng của Gia Hoàng khiến cô giật mình lấy lại nhận thức, anh đang huơ tay trước mắt cô, có vẻ như anh nhận ra cô lại đang nghĩ ngợi gì đó tập trung đến độ anh đã gọi hai ba lần mà cô vẫn không đáp lại anh.
“Em làm sao thế? Đang nghĩ gì vậy?” - Gia Hoàng nhìn cô.
“Không có gì.” - Uyển My mỉm cười lắc lắc đầu.
Gia Hoàng lại mỉm cười với cô:
“Không phải em nghĩ là anh đưa em về ra mắt gia đình chứ?”
“Hm?” - Uyển My giữ nguyên nụ cười chết trân nhìn anh, bộ không phải sao? Cô vội vàng thay đổi câu trả lời của mình.
“Em vốn không nghĩ gì cả, chỉ là em hay nghĩ vẩn vơ một mình thôi mà."
Gia Hoàng không nói gì nữa, cũng chẳng hề phản ứng gì trước câu trả lời của cô. Thực ra hôm nay ông nội của anh có mở lời bảo anh mời bạn về nhà chơi, đã lâu rồi không thấy anh có bạn bè gì, anh cũng được dịp “lừa” cô một vố, chỉ là đột nhiên ngẫu hứng thôi, không biết cô sẽ phản ứng như thế nào, nhưng có vẻ không như mong đợi cho lắm.
Quả thực là anh có một chút thích cô, nếu không đã không chủ động đến như thế, anh dự định đến khi nào anh và cô đi đến mối quan hệ bền chặt mới đưa cô về gặp ông nội, nhưng nào ngờ anh đã thay đổi kế hoạch chỉ trong tích tắc. Đương nhiên anh chỉ nói với ông là bạn bè bình thường, nhưng liệu anh có thể qua mặt được ông của mình sao?
Anh cởi dây an toàn rồi bước xuống xe, sau đó vòng sang bên kia mở cửa xe giúp Uyển My, anh cẩn thận dìu cô xuống xe, lúc này tay cô đã rất lạnh và cô vẫn đang khoác trên người áo khoác của anh, dẫu chỉ mới gặp nhau không lâu, cảm xúc vẫn chưa chín muồi nhưng anh đột nhiên cảm thấy xót xa cho cô:
"Tay em lạnh quá."
Uyển My vừa bước xuống xe, cô nhìn anh lắc lắc đầu ý nói không sao, nhận ra tay anh vẫn nắm lấy tay cô, cô vội rụt tay lại, ánh mắt e dè không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ra hiệu bảo anh đi trước.
Gia Hoàng có đôi lúc hụt hẫng với thái độ tựa như muốn né tránh anh của Uyển My, dù rằng chính miệng cô đã nói sẽ suy nghĩ lại chuyện của anh và cô, nhưng hành động và lời nói có vẻ như đang mâu thuẫn nhau, vì sao cô lại đồng ý với anh? Nhưng vì sao cô cứ tỏ ra xa cách như vậy?
Cũng không thể trách cô hoàn toàn, thật ra người con gái nào lần đầu hẹn hò mà chẳng ngại ngùng, có lẽ cô cũng thế? Anh đã nghĩ quá nhiều rồi.
Khi bước vào nhà, ở phía trong đi ra là một người phụ nữ chừng bốn mươi tuổi ăn mặc giản dị, trong lòng cô đang nghĩ xem cô ấy là ai thì cô ấy đã lên tiếng:
"Dạ, cậu mới về." - Cô ấy gật đầu chào anh, sau đó cũng nhìn sang cô làm động tác tương tự - “Chào cô”.
Uyển My thuận thế cũng gật đầu đáp lại cô ấy.
“Ông nội đâu rồi chị Hương?” - Gia Hoàng hỏi cô ấy.
“Dạ cậu, ông đang ở trên phòng đọc sách."
Gia Hoàng gật đầu, chợt nhớ ra:
“Chị giúp em chuẩn bị một phòng cho khách nhé.” - Người phụ nữ tiếp nhận lời căn dặn của anh rồi gật đầu một tiếng “dạ” và vội vàng rời đi.
Uyển My mãi nhìn ngắm kiến trúc của ngôi nhà, nên dường như đã không để ý câu nói ban nãy của anh.
Đoạn sau anh quay sang nhìn Uyển My. Cô cũng nhận ra ánh mắt của anh đang nhìn mình nên vội vã nhìn đi nơi khác như thể đang giấu diếm điều gì đó.
Gia Hoàng đưa tay lên nhìn đồng hồ:
“Cũng đã 7 giờ hơn rồi, ông nội thường ăn vào 6 giờ, mình không kịp ăn cơm tối cùng với ông rồi, cũng do anh bận việc ở công ty nên đã về trễ” - Anh lại nói tiếp - “Mình lên phòng chào ông đi."
Uyển My gật đầu đồng tình, không hiểu sao khi ở bên anh cô cảm thấy được sự tôn trọng và được thấu hiểu, anh là một con người lịch sự nhã nhặn, rất biết cách cư xử, hay chỉ là lúc đầu đối với cô là tốt như thế, theo thời gian sẽ dần bộc lộ con người thật của anh? Dẫu sao hiện tại cô vẫn chưa tìm ra được điểm nào ở anh mà cô cảm thấy khó chịu, nhưng không có nghĩa rằng trong tương lai anh sẽ đều như thế, thời gian còn dài, dần dần cô sẽ tìm ra thôi, huống hồ con người nào phải thánh nhân, ai ai lại không có khuyết điểm của mình.
Đột nhiên anh đã nắm tay cô kéo cô đi theo mình, cô nửa muốn rụt tay lại, nửa lại nghĩ muốn giữ chút thể diện cho anh nên cũng chẳng dám quá manh động, anh đã xác định giữ nguyên như vậy thì cô cũng đành chịu, thực sự cô cảm thấy không thoải mái khi ai đó cứ muốn nắm lấy tay cô.
Cô chợt để ý xung quanh căn nhà, chân vẫn bước theo anh với tốc độ vừa phải, căn nhà vô cùng sạch sẽ ngăn nắp, với màu sắc chủ đạo phần lớn là trắng, điểm tô thêm là chút màu xám, vật dụng trong nhà tuy trông có vẻ đơn giản nhưng lại toát lên một nét đẹp ẩn tàng, nó khiến cô cảm giác những người sống ở đây là những con người vô cùng cẩn thận và hòa nhã.
“Tay em vẫn còn lạnh sao?” - Anh vẫn nắm tay cô, còn vài bước nữa là đến phòng của ông.
Uyển My như phớt lờ câu hỏi của anh, cô chuyển sang nội dung khác:
“Em cứ nghe anh nhắc đến ông nội của anh, còn ba mẹ anh đâu rồi?”
Nghe câu hỏi của cô, anh chợt dừng lại, nét mặt vẫn điềm đạm trả lời cô, lúc này hai người đã cách phòng của ông chỉ vài bước chân:
“Ba mẹ anh đã mất khi anh lên năm tuổi."
Câu trả lời của anh đột nhiên như chạm đến sâu thẳm trong trái tim Uyển My, cô chợt rụt tay lại tròn mắt nhìn anh kinh ngạc, cảm giác có chút hối hận vì vô ý khơi lại nỗi đau năm nào của anh:
“Em xin lỗi, em không cố ý."
Gia Hoàng mỉm cười, anh lắc lắc đầu:
“Không có gì đâu, chuyện xảy ra đã lâu rồi, anh cũng quen với những câu hỏi như thế này, em đâu phải là người đầu tiên hỏi anh."
Uyển My không nói gì, chỉ là vẫn cảm thấy ngượng ngùng vô cùng.
Đứng trước cửa phòng ông, anh gõ lên cửa ba tiếng rồi gọi:
“Ông nội ơi, con vào được không?”
Uyển My lắng tai nghe, bên trong phía sau cánh cửa vọng ra giọng của một người đàn ông, thoáng đoán được ông còn rất là minh mẫn, giọng nói cũng rất hay, cô nghĩ vậy.
Khi cánh cửa phòng được đẩy vào, cô và anh cùng bước vào, trước mắt cô là ông nội của Gia Hoàng, ông đang ngồi trên một chiếc ghế tựa được bọc bằng da màu nâu, trông ông phúc hậu hệt như hình tượng của những lão làng trong phim ảnh vậy, dưới ánh đèn vàng của chiếc đèn đọc sách, ông vẫn dán mắt vào quyển sách cầm trên tay.
Khi nhận thấy Uyển My và Gia Hoàng bước vào, ông vội đặt quyển sách trên tay xuống, sau đó kéo mắt kính xuống rồi đặt lên bàn, cẩn thận dùng sợi dây đánh dấu trang đặt vào trang sách đang đọc dang dở rồi đóng quyển sách lại, ông nhìn họ mỉm cười một nụ cười thật phúc hậu.
Uyển My ngạc nhiên, nghe Gia Hoàng nói thì ông cũng đã ngoài tám mươi, nhưng trông ông trẻ hơn tuổi thật, cả khi cười răng vẫn còn đủ, hoặc ông dùng răng giả nhỉ, cô tự hỏi. Nhưng trông ông cười thật giống Gia Hoàng, mà cũng không đúng, là Gia Hoàng giống ông.
Trong khi cô đang bước vào thì Gia Hoàng đã đặt tay lên vai cô tiến đến trước ông, Uyển My lại được phen giật mình với anh, từ trước đến nay dù cô từng gặp bao nhiêu chàng trai nhưng chỉ dừng ở bạn bè xã giao thông thường, dẫu biết trong số họ vẫn thích cô và có ý muốn cưa đổ cô, nhưng chưa từng có ai dám chủ động đến mức như anh, nhưng tại sao cô cảm giác như bị nắm thóp như vậy?
“Ông nội, con vừa từ công ty về, sẵn ghé ngang đưa Uyển My sang trò chuyện với ông."
Uyển My khẽ gật đầu chào ông:
“Con chào ông."
“Con tên Uyển My à?” - Ông nói, lúc này cô có thể nghe giọng ông rõ hơn lúc ở bên ngoài cửa phòng, giọng của ông mang đến cho cô sự gần gũi đặc biệt.
Hiện tại thì ông bà nội lẫn ông bà ngoại của cô đã không còn, cô rất thèm cảm giác được gọi một tiếng ông, tiếng bà, hôm nay nhìn thấy ông nội của anh ngồi đấy, bất giác trong lòng cô cuộn trào một thứ cảm xúc kỳ lạ.
Cô gật đầu:
“Dạ."
Ông lại mỉm cười, tuy Gia Hoàng chẳng nói gì với ông, nhưng tự ông hiểu rõ anh hơn ai hết, ít nhất cô cũng đã lọt vào mắt xanh của anh, chỉ là không biết hai người có đủ duyên phận để bước đi cùng nhau trên con đường dài này hay không.
Uyển My như nhận ra ánh mắt của ông cứ nhìn mình, cô hiểu ra, Gia Hoàng vẫn đang để tay anh lên vai cô, cô vội vàng kéo nhẹ tay anh xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô giải thích với ông:
“Dạ, tụi con chỉ là bạn bè bình thường thôi."