“Thưa thầy, em muốn ngồi cùng bàn với một bạn nữ ạ.”
Ngay khi chủ nhiệm lớp xếp chỗ cho Lâm Trạch Sâm ngồi cạnh tôi, tôi đã giơ tay ý kiến.
Hành động của tôi khiến các bạn học khác thì thầm với nhau.
Chủ nhiệm lớp vỗ mạnh lên bục giảng, ra hiệu cho học sinh im lặng rồi hỏi tôi: “Tại sao?”
Bởi vì vào năm đầu tiên sau khi tôi kết hôn với Lâm Trạch Sâm, hắn ở cùng với người phụ nữ khác để mặc tôi ch.ết trong biển lửa.
Tôi đã được sống lại một lần nữa.
Sống lại vào ngày hôm nay - ngày tôi quen biết Lâm Trạch Sâm.
Mười năm trước, vào cái ngày mà Lâm Trạch Sâm trở thành bạn cùng bàn của tôi, tôi cũng kích động như các bạn học nữ trong lớp.
Từ đó tôi bắt đầu một hành trình dài theo đuổi hắn, chỉ muốn đem hết những ngôi sao trên trời dâng tặng hắn ta.
Cuối cùng lại rơi vào kết cục thảm như vậy.
Sống lại một đời, tôi nhất định phải cách hắn thật xa.
“Bởi vì em muốn học tập thật tốt, mà cậu ấy đẹp trai như thế, em sợ mình sẽ bị phân tâm, không tập trung được.” Tôi lấy lý do hợp tình để giải thích.
Có lẽ thầy không ngờ tôi sẽ nói thẳng ra vậy nên sửng sốt một chút.
Cuối cùng thầy cũng đổi chỗ.
“Chiêu lạt mềm buộc chặt này của cậu dùng hay đấy.” Bạn cùng bàn mới của tôi - Cố Trầm Nam - ném cặp sách lên bàn cạnh tôi rồi nhướng mày nhìn tôi.
Tôi cố gắng nhớ lại những thông tin về cậu ta.
Nhưng chỉ nhớ mang máng rằng cậu ấy là học sinh giỏi thể thao và hiếm khi đến lớp.
“Lạt mềm buộc chặt gì?”
Cố Trầm Nam ngồi xuống cạnh tôi, nghiêng đầu nhìn Lâm Trạch Sâm đang bị các bạn học nữ bao vây mà nói: “Cậu thích tên đó.”
Tôi ngạc nhiên.
Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của cậu ấy.
Lâm Trạch Sâm ngồi ở chỗ của mình, hắn mặc áo sơ mi trắng, ngồi thẳng lưng.
Vẫn là dáng vẻ mà năm đó tôi thích.
“Tôi không thích cậu ta.” Tôi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, bắt đầu thu dọn sách vở trên bàn.
Đột nhiên Cố Trầm Nam quay qua, sáp đến gần tôi.
Cậu ta nhìn chằm chằm tôi rất lâu, ngay khi tôi vừa nhíu mày, cậu ấy nói: “Cậu nói dối.”
“Khi thích một người, ánh mắt của họ sẽ không thể nói dối.”
2.
Cố Trầm Nam nói không sai.
Tôi vẫn còn thích Lâm Trạch Sâm, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hắn đứng trên bục giảng thì tôi đã biết.
Nhưng đó chỉ là tình cảm mười năm còn sót lại nên ảnh hưởng một chút thôi.
Tôi yêu bản thân tôi hơn.
Cố Trầm Nam quả nhiên là học sinh giỏi thể thao, một ngày cậu đến lớp chắc được hai tiết, phần lớn thời gian thì chỗ ngồi bên cạnh tôi chẳng có ai cả.
Điều này đã giúp cho lời nói của tôi vào ngày khai giảng thành sự thật, tôi bắt đầu nghiêm túc học hành, cũng không còn quan tâm, để ý đến Lâm Trạch Sâm nữa.
Sau một học kì, thành tích của tôi đã thành công leo lên vị trí thứ hai.
Bám sát nút Lâm Trạch Sâm.
Trong lúc nhất thời, tôi lại trở thành người xứng đôi nhất với Lâm Trạch Sâm trong lời nói của các bạn học.
“Sợ cái gì? Cậu ấy không hề thích Lâm Trạch Sâm, bạn cùng lớp của họ đều nói hai người đó như nước với lửa mà.” Đây là những gì tôi nghe được khi đi vệ sinh giữa giờ.
Có tiếng nức nở khe khẽ từ phòng bên cạnh.
Người kia lại nói tiếp: “Cậu đừng lo lắng, cậu đẹp như vậy, sớm muộn gì Lâm Trạch Sâm cũng sẽ thích cậu thôi.”
Rất dịu dàng và chu đáo.
“Hơn nữa, tớ còn nghe nói người Tống Tiệp thích là Cố Trầm Nam.”
Tiếng khóc đột nhiên dừng lại, một giọng nữ nhẹ nhàng hỏi: “Thật hả?”
“Thật, cậu cũng không tin đúng không, loại người như Cố Trầm Nam mà cũng được thích.”
???
Tôi chịu không nổi nữa rồi, kéo quần lên rồi đứng dậy.
“Tôi không thích Lâm Trạch Sâm là thật.” Tôi đá tung cánh cửa phòng bên cạnh ra, nói với hai người đang sợ hãi bên trong: “Nhưng tôi cũng không có thích Cố Trầm Nam.”
Hai người họ bị dọa sợ đến nỗi không nói được lời nào.
Tôi quay người định rời đi, lại dừng lại, nói: “Còn nữa, Cố Trầm Nam không phải cái gì mà loại người này loại người kia, cậu ấy tốt hơn Lâm Trạch Sâm gấp vạn lần.”
Nói xong lời này, tôi rời khỏi WC mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Ngay khi đến lớp học, tôi đã thấy cái người mà tiết học vừa rồi không xuất hiện - Cố Trầm Nam - đang ngồi trong lớp.
Cậu xoay bút, nhướng mày nhìn tôi: “Ố ồ, ai chọc cậu vậy?”
Tôi lắc đầu.
Chí ít trông cậu ấy như vậy, hẳn sẽ không thờ ơ nhìn tôi ch.ết trong biển lửa.
3.
Tôi và Lâm Trạch Sâm đều có thành tích tốt và ngoại hình đẹp, đồng thời bị chọn làm đại diện cho trường trong cuộc thi hùng biện ở thành phố.
Suốt chặng đường, tôi đều tránh ở riêng với hắn.
Cho đến khi ở hậu trường của cuộc thi, hắn đứng sau lưng tôi, nhỏ giọng hỏi: “Tôi vẫn luôn không hiểu, tại sao cậu lại chán ghét tôi đến vậy?”
Tôi không ngờ hắn lại chủ động tới bắt chuyện với tôi.
“Tống Tiệp” Thấy tôi không nói gì, hắn gọi tên tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy hắn gọi tên tôi kể từ khi sống lại đến giờ.
Thật sự rất êm tai.
Tôi nhắm mắt rồi hít một hơi thật sâu mới quay lại nhìn hắn.
“Tôi ghét mấy người mà vừa đẹp lại vừa có thành tích tốt.”
Hắn sửng sốt một chút, đột nhiên lại bật cười.
“Lý do này không hợp lệ.” Hắn cười nhìn tôi, “Bản thân cậu cũng là người như vậy, đâu có ai lại đi ghét chính mình được.”
Kiếp trước, hắn chưa từng nhìn tôi mà cười như thế, cho dù là trong hôn lễ.
Hơn nữa, hắn nói sai rồi.
Sẽ có người chán ghét chính bản thân họ.
“Tiếp theo xin mời bạn Tống Tiệp của trường trung học số 2.” Tôi chưa kịp nói gì thì người dẫn chương trình đã gọi tên.
Tôi thẳng lưng lên, cầm micro và bước lên khán đài
Nhưng mà may mắn làm sao, tôi thích bản thân của bây giờ.
Trước kia tôi vẫn luôn theo sau Lâm Trạch Sâm, chưa từng đứng trên sân khấu lớn như vậy.
Sống lại một đời, tôi mới phát hiện, bỏ Lâm Trạch Sâm qua một bên thì tôi còn có rất nhiều thứ cần theo đuổi.
“Ấy chà, đây không phải bạn ngồi cùng bàn sao?” Ngay khi tôi vừa rời khỏi địa điểm thi đấu thì đã đụng phải Cố Trầm Nam.
Cậu ấy nhìn thoáng qua Lâm Trạch Sâm ở sau tôi, rồi nhìn tôi đầy ẩn ý.
“Sao cậu lại ở đây?” Tôi sợ cậu ta nói lung tung nên vội tiến lên kéo cậu ra chỗ khác.
Cậu ấy để mặc tôi lôi kéo, lại quay đầu nhìn Lâm Trạch Sâm đang đưa tay ra, dáng vẻ cà lơ phất phơ mà hỏi tôi: “Chột dạ đến vậy à?”
Chột dạ cái đầu cậu.
“Cậu tới đúng lúc lắm, tôi không muốn cùng Lâm Trạch Sâm trở về.”
4.
Cố Trầm Nam là thành viên của đội bơi lội.
Đây là lần đầu tiên tôi ngồi ở sân vận động lớn xem cậu ấy thi đấu.
Cậu ấy mặc quần bơi đứng ở chỗ nhảy lấy đà, từ xa mà nhìn tôi.
Hình như tôi thấy được vẻ mặt lưu manh của tên này, một tiếng súng vang lên, cậu ấy nhảy xuống nước.
Giờ phút này tôi mới nhận ra rằng cậu ấy còn đẹp hơn Lâm Trạch Sâm nhiều.
Quan trọng nhất là cậu ấy có cơ ngực và cơ bụng - thứ mà Lâm Trạch Sâm không có.
Mới 17 tuổi mà đã luyện được như vậy.
Tôi mãi suy nghĩ lung tung, chờ đến khi định thần lại thì Cố Trầm Nam đã là người đầu tiên về đích.
Cậu ấy vẫy tay thật mạnh với tôi.
Ừm.
Quả nhiên tốt gấp vạn lần so với Lâm Trạch Sâm.
Chuyện sau khi tôi thi xong, bỏ rơi Lâm Trạch Sâm mà chạy tới coi Cố Trầm Nam thi đấu, rồi cùng Cố Trầm Nam về lại trường rất nhanh đã bị truyền đi.
Những người mê muội Lâm Trạch Sâm ngày càng ít thù địch với tôi hơn.
Nhưng tôi quên mất, Cố Trầm Nam cũng không có hiền gì.
“Cậu là Tống Tiệp hả?” Trên đường tan học, tôi bị người ta chặn đường.
Đám người trước mặt bận đồ trông như lưu manh.
Tôi trợn mắt nói dối: “Không phải.”
Cô gái dẫn đầu hỏi bạn học nữ bên cạnh: “Nhầm hả?”
Trong khi bọn họ còn đang thảo luận, Lâm Trạch Sâm đứng cách đó không xa gọi tôi: “Tống Tiệp.”
…
Tên này có bệnh.
Hắn thật sự có bệnh!
Kiếp trước hại tôi chết chưa đủ hay gì mà kiếp này còn tới nữa!
Cô gái cầm đầu cười khẩy.
“Mày dám gạt tao?” Cô ta tiến hai bước về phía tôi.
Tôi cũng lùi về sau hai bước.
Lúc này Lâm Trạch Sâm mới nhận ra có điều gì đó không ổn, hắn đi về phía tôi.
“Mấy cậu làm gì đó?”
Đại ca à! Cậu làm vậy còn chọc bọn họ thêm!
Bạn nữ cầm đầu quay đầu lại nhìn hắn, nhướng mày: “Còn có sứ giả hộ hoa?”
Sứ giả hộ hoa cái khỉ khô.
Chẳng mấy chốc, tôi và Lâm Trạch Sâm bị dồn vào góc tường.
“Các người muốn làm gì?” Ngay khi tôi nghĩ mình sẽ bị đánh tơi bời thì một giọng nói rất lưu manh vang lên trên đầu tôi.
Tôi vừa ngước lên nhìn, đã thấy Cố Trầm Nam từ trên tường cao nhảy xuống.
“Trầm Nam” cô bạn học cầm đầu này có hơi ngượng ngùng.
Cố Trầm Nam liếc nhìn cô ta, nói: “Các người biết mà, tôi không đánh con gái.”
Đây là nguyên nhân khiến rất nhiều bạn nữ trong trường không thích Cố Trầm Nam.
Hắn là tên lưu manh hay đi đánh nhau.
Ở một trường trung học trọng điểm như này thì điều đó chẳng vinh quang gì cả.
“Nhưng nếu lần sau mà còn dám làm vậy với bạn cùng bàn của tôi” Cố Trầm Nam khoác cặp sách trên vai, đi về phía tôi, “Vậy thì không đảm bảo à nha.”
Sau khi nghe xong, cả đám bọn họ giải tán, không dám nói lời nào.
Nhìn đi.
Mọi người nhìn cho kỹ đi.
Đây mới là sứ giả hộ hoa nè!
5.
“Tốt xấu gì thì tôi cũng đã cứu cậu, cậu không cảm ơn tôi à?”
Cố Trầm Nam khoác cặp sách trên vai, chậm rãi đi theo sau tôi, giọng điệu có vẻ chán ghét.
Sự chán ghét đó không phải đối với tôi.
Tôi vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cậu ấy cùng Lâm Trạch Sâm đồng thời dừng bước ở phía sau.
Lâm Trạch Sâm khẽ cau mày, cũng thể hiện sự khó chịu của mình.
Tôi hiểu rõ hắn, hắn luôn không thích kiểu người lưu manh như Cố Trầm Nam.
Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
“Cố Trầm Nam, hôm nay cảm ơn cậu.” Tôi trả lời câu của Cố Trầm Nam đã hỏi Lâm Trạch Sâm, “Tôi muốn về nhà sớm xíu nên đi trước đây.”
Hai người họ đang gây chiến với nhau, nghe thấy lời tôi nói đều quay qua nhìn tôi.
“Tôi đưa cậu về.”
Bọn họ gần như đồng thanh.
“Tống Tiệp, đây là giấy chứng nhận của cuộc thi hùng biện.” Lâm Trạch Sâm khẽ nhíu mày liếc Cố Trầm Nam một cái, sau đó mới đưa giấy chứng nhận cho tôi, “Tôi sợ rằng lát nữa lại có người tới làm phiền cậu, để tôi đưa cậu về.”
Tôi nhận lấy giấy chứng nhận, hai chữ “Không cần” còn chưa kịp nói ra đã nghe thấy tiếng cười khẩy của Cố Trầm Nam.
Cậu ấy bước vài bước đến cạnh tôi, rồi ôm lấy bả vai của tôi.
“Lớp trưởng Lâm à, cậu nên bảo vệ bản thân trước đi.”
Nói xong, cậu ấy nhướng mày, dáng vẻ gợi đòn nói: “Đi thôi, để ông đây bảo vệ cậu.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!