Là Thời Bất Phàm động tay động chân trước, nháy mắt hiện trường bỗng loạn cào cào, Chân Nguyên Bạch kinh sợ chạy thật xa. Cậu thật sự rất sợ đánh nhau, cho dù là ở quê hai con chó đuổi nhau cắn nhau cậu cũng không dám đến gần.
Ai lại muốn cùng Thời Bất Phàm đánh nhau... À cái này căn bản không phải là đánh nhau, rõ ràng là Thời Bất Phàm đơn phương đánh người ta.
Nữ sinh chung quanh có người sợ đến mức hét lên, ủy viên kỷ luật cũng không dám can ngăn, vội vàng đi gọi giáo viên, hiệu trưởng cầm loa vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa kêu: "Ai, ai đánh nhau! Dừng tay lại hết cho tôi."
Lâm Khôn bị đánh đến không phản kháng nổi, trong lòng kêu chết tiệt, thầm nghĩ con mẹ nó hắn có động thủ được đâu mà!
Mấy thầy giáo trẻ tuổi khỏe mạnh vội vàng chạy tới can ngăn, hiệu trưởng vừa thấy Thời Bất Phàm thì bắt đầu run lên: "Thời Bất Phàm!! Em dừng lại cho thầy, đè em ấy lại, đem em ấy đến đây!"
Mấy giáo viên nam thở hồng hộc, Thờ Bất Phàm ngoan cố y như con lừa vậy, bị tách ra rồi còn cố đá người kia một phát, lông mày hiệu trưởng nhảy dựng lên, quát lớn: "Đầu em đã bị thương thế rồi sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi? Đến đây làm gì?"
Âm thanh qua loa phát ra khắp sân thể dục, hiệu trưởng dùng tiếng nói của mình nói ra câu mà ai cũng muốn nói, đúng vậy, bị thương thế rồi sao còn đến đây làm gì.
Đúng là chỗ nào có Thời Bất Phàm là chỗ ý liền không yên ổn, mọi người đều vô cùng hy vọng hắn có thể ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh.
Thời Bất Phàm đưa ngón tay lau miệng, nói như thật: "Học sinh thì phải lấy học tập làm đầu, em chỉ làm đúng theo câu ấy thôi."
Hiệu trưởng ra vẻ tôi tin cậu mới lạ, ông trừng mắt nhìn Thời Bất Phàm, người run run nói: "Chủ nhiệm lớp em đâu? Mấy đứa học lớp nào? Gọị chủ nhiệm lớp đến đây!"
Hai chủ nhiệm lớp vội vàng chạy tới, Quý Diễm Bình vừa thấy Thời Bất Phàm thì da đầu đã tê dại, cô nghiến răng: "Em mau qua đây!"
Chân Nguyên Bạch yên lặng đứng trong đám người, sắc mặt hơi trắng bệch. Thời Bất Phàm thật đáng sợ, cậu tưởng tượng người bị đánh lúc nãy mà là cậu hai chân đã mềm nhũn.
Thời Bất Phàm cũng không vội đi theo chủ nhiệm lớp, hắn bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn Chân Nguyên Bạch, làm cậu theo phản xạ có điều kiện lùi về phía sau, tránh đằng sau Tống Mặc.
Nhưng hành động này cũng không ngăn được móng vuốt của Thời Bất Phàm từ xa vươn về chỗ cậu: "Em đánh nhau vì Chân Nguyên Bạch đấy."
Chân Nguyên Bạch: "!!!"
Chân Nguyên Bạch từ khi sinh ra đến giờ chưa từng tham gia vào cái hoạt động thần thánh như đánh nhau bao giờ.
Lễ chào cờ Chân Nguyên Bạch cũng không bao giờ vắng mặt.
Hôm nay đúng là một ngày đáng để kỷ niệm ha.
Lâm Khôn bị giáo viên chủ nhiệm lớp cậu ta mang đi, Chân Nguyên Bạch mẫu mực ngồi yên lặng bên cạnh Thời Bất Phàm, tự ngồi ngẫm nghĩ, hôm nay là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu liên quan đến một vụ đánh nhau, lúc ba cậu biết không biết có cho cậu tràng pháo tay không nữa.
Quý Diễm Bình xoa xoa trán.
Thời Bất Phàm là khách quen ở đây rồi, dù mất trí nhớ thì dáng vẻ vẫn kiêu ngạo không đâu cho hết, lười biếng dựa vào ghế nghịch điện thoại, Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn ngồi thẳng tắp.
Quý Diễm Bình nhìn qua nhìn lại hai người nói: "Chân Nguyên Bạch, em nói trước đi, hôm nay xảy ra chuyện gì?"
Chân Nguyên Bạch lại ngồi thẳng hơn một tí, giải thích: "Là cậu ta gọi biệt danh của em, sau đó bởi vì em cứu Thời Bất Phàm, nên cậu ấy mới ra tay giúp em một lần."
Quý Diễm Bình không biết nên nói như thế nào, cô liếc nhìn Thời Bất Phàm người từ nãy đến giờ vẫn không thèm nhìn cô một cái, hơi tức giận: "Thời Bất Phàm, sao em lại đánh người ta hả?"
"Cậu ta nói rồi mà, em bởi vì giúp cậu ta đó." Thời Bất Phàm cuối cùng cũng ngẩng đầu: "Trích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*, là thầy cô dạy mà không phải sao?"
*Trích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo(Chu Tử Gia Huấn). Việt dịch: Nhận ơn một giọt, trả ơn một dòng.
Hắn nói xong liền quay đầu nhìn Chân Nguyên Bạch, không rõ ý gì mà cười một cái.
Chân Nguyên Bạch cứng đờ kéo khóe miệng, đúng lúc giáo viên chủ nhiệm lớp Lâm Khôn cũng đến, Quý Diễm Bình vội vàng đứng lên đi ra ngoài, hai giáo viên ở ngoài thì thầm gì đó, Quý Diễm Bình trở về, nhìn thoáng qua Chân Nguyên Bạch: "Đi về đi học trước đi, tan học thì đến đây viết bản kiểm điểm."
Chân Nguyên Bạch hơi mơ màng: "Em, em cũng phải viết ạ?"
Quý Diễm Bình tức giận: "Ai cũng phải viết, học sinh ưu tú cũng không phải ngoại lệ."
Chân Nguyên Bạch buồn bực đi ra ngoài, Thời Bất Phàm đi theo phía sau cậu, nghe tiếng cậu nhỏ giọng oán giận: "Cậu đánh người sao còn lôi tôi vào?"
"Không phải cậu hy vọng tôi giúp cậu trị bọn họ à?" Thời Bất Phàm nói: "Thế mà lúc tôi đánh họ cậu còn trốn xa thế, đúng là có ý tứ ghê."
Chân Nguyên Bạch quay đầu nhìn hắn, trong lòng hồ nghi: "Cậu là giúp tôi hả?"
"Không thì sao nữa?"
"Không phải bởi vì cậu ta ám chỉ cậu không yêu nước, bôi nhọ cậu không tuân thủ nội quy nhà trường còn mắng "mẹ nó" với cậu à?"
"..." Thời Bất Phàm đối diện với trao ánh mắt tình cảm trân thành của cậu, bỗng giơ tay đẩy trán cậu một cái, Chân Nguyên Bạch run run, bị hắn đẩy lùi về sau mấy bước, biểu cảm sợ hãi.
Thời Bất Phàm đành thu tay lại, nói: "Tôi còn đau đầu lắm, dạo này đừng đi gây chuyện nghe không?"
Nghe hắn nói mình đau đầu, Chân Nguyên Bạch liền cảm thấy hơi áy náy và chột dạ, cậu nói: "Ừ thì cứ tạm thời coi như là vì tôi đi."
Thời Bất Phàm đột nhiên cảm thấy đau hết cả lòng, hắn duỗi tay nắm cánh tay Chân Nguyên Bạch, kéo cậu đến trước mặt mình: "Tạm thời? Hả?"
Hắn chau mày nhìn mặt như muốn ăn thịt người ta, lại còn cách cậu gần như vậy, Chân Nguyên Bạch ngưng thở, nghe hắn nói: "Ông đây là vì cậu, lại còn tạm thời, cậu thử nói thêm câu tạm thời nữa thử xem?"
Chân Nguyên Bạch nằm không cũng bị bắt đội nồi, lại còn không dám ném nồi, chỉ có thể ra sức gật đầu.
Ừ thì vì cậu vậy, ai bảo cậu hiện tại là ân nhân của Thời Bất Phàm kiêm anh em tốt chứ.
Cậu đi theo Thời Bất Phàm về lớp, ba người Khâu Tinh đang ngồi trên chỗ của mình nhoài ra bàn ngủ bù, Thời Bất Phàm dừng bước, hỏi cậu: "Chỗ ngồi của tôi ở đâu?"
Chân Nguyên Bạch vội vàng chỉ một chỗ phía cuối lớp cạnh cửa sổ, Thời Bất Phàm liếc mắt nhìn cậu, đi qua ngồi xuống.
Để phòng ngừa yêu sớm nên trong lớp đều là nam sinh ngồi với nam sinh, nữ sinh ngồi với nữ sinh. Tuy hiện tại lớp bọn họ đều được tự chọn chỗ ngồi dựa trên thành tích học tập, nhưng bởi vì chiều cao của Chân Nguyên Bạch không thấp, cho dù lần nào cũng là người đầu tiên chọn chỗ ngồi, nhưng chưa bao giờ cậu chọn hàng ghế đầu, còn Tống Mặc bởi vì thành tích lúc nào cũng đứng thứ hai, cho nên mọi lần đều ngồi cùng cậu luôn.
Sau khi Chân Nguyên Bạch ngồi vào chỗ ngồi luôn cảm thấy phía sau như có ánh mắt nhìn mình, cậu đứng ngồi không yên vụng trộm nghiêng đầu, quả nhiên thấy Thời Bất Phàm đang xoay xoay bút nhìn cậu chằm chằm, Chân Nguyên Bạch lập tức thu lại tầm mắt, trong lòng sinh ra sợ hãi.
Tống Mặc đột nhiên gõ gõ lên bàn ra hiệu cho cậu, có một mảnh giấy viết: "Thời Bất Phàm đúng là hiểu "Quy củ giang hồ", hôm nay còn giúp cậu đánh nhau, cảm động ha?
Chân Nguyên Bạch không dám động đậy.
Cậu thấy nhưng không trả lời, vùi đầu liều mạng học thuộc vở ghi bài.
Học được nửa tiết, cậu bỗng cảm thấy như bị thứ gì ném trúng người, duỗi tay sờ cổ áo thì thấy một tờ giấy nhỏ bị vo lại, Chân Nguyên Bạch nhìn thoáng qua giáo viên đang say mê phun nước bọt trên bục giảng, mang kính sợ với giáo viên, cậu đem mảnh giấy để vào hộp bút, không mở ra đọc.
Tống Mặc trộm nhìn qua, lại viết một câu vứt sang "Cậu không xem có sao không đấy?"
Chân Nguyên Bạch không để ý.
Sau đó, lại có một cục giấy bị ném qua chỗ cậu, lần này lại chuẩn xác chui tọt vào cổ áo cậu, Chân Nguyên Bạc yên lặng lấy ra, tiếp tục vứt vào hộp bút, vẫn không mở ra đọc.
Phía sau bông vang lên tiếng rầm rất lớn...
Là tiếng Thời Bất Phàm mạnh mẽ di chuyển ghế ngồi.
Thầy giáo trên bục giảng nhíu mày, Chân Nguyên Bạch quay đầu lại, thấy Thời Bất Phàm đang ôm ngực dựa tường, lạnh băng nhìn cậu.
Dưới áp lực to lớn, cậu trong lúc giáo viên giảng bài lại nhanh chóng mở cục giấy kia ra: Sao lại không xem?
Chân Nguyên Bạch vừa dựng tai nghe giáo viên giảng bài vừa đem cả cục giấy được ném tới lần đầu tiên ra: Trưa ăn cái gì?
Thời Bất Phàm có bệnh à?
Chuyện này có thể đợi tan học rồi hỏi mà.
Chân Nguyên Bạch lại vùi đầu học thuộc vở ghi chép, chờ giáo viên dừng giảng bài bảo đọc nhẩm thơ thì mới qua loa viết chữ trả lời: Đến nhà ăn rồi mới tính. Cậu đừng truyền giấy cho tôi trong giờ học, có gì cần nói thì đợi hết tiết đi, được không?
Đây là lần đầu tiên trong giờ học mà cậu truyền giấy với người khác, trong lòng vô cùng sợ hãi, vò tờ giấy mãi cũng không dám ném cho Thời Bất Phàm.
Thời Bất Phàm nhìn chằm chằm tay cậu rũ xuống, cứ lặp đi lặp lại động tác sờ sờ cục giấy, hắn cảm thấy bàn tay kia không phải đang vân vê cục giấy mà đang vân vê trái tim mình vậy, chậc.
5
Hắn đưa tay chọc chọc học sinh ngồi đằng trước: "Này."
Đột nhiên bị Thời Bất Phàm gọi, đối phương lập tức dịch người dựa vào ghế, mắt vẫn nhìn giáo viên: "Làm sao vậy?"
"Lấy tờ giấy trong tay Chân Nguyên Bạch đến cho tôi."
Tay Chân Nguyên Bạch đột nhiên bị người ta giữ, tờ giấy trong tay bị lấy đi, theo bản năng quay đầu, liền thấy học sinh đằng sau ra hiệu cho cậu, đem tờ giấy cho Thời Bất Phàm.
Thời Bất Phàm nhận tờ giấy, lại nhìn thoáng qua gáy nam sinh kia, biểu cảm có chút không vui.
Hắn cúi đầu mở giấy ra, ánh mắt dừng lại trên mấy chữ "Được không?", trái tim như bị thứ gì cào nhẹ, cong cong môi, hắn trả lời một chữ "Được", sau đó ném tới cổ áo của Chân Nguyên Bạch.
Giờ ra chơi ngoại trừ đi WC thì thường Chân Nguyên Bạch sẽ chẳng đi đâu, cậu hay đọc sách hoặc làm bài tập, không có bài tập thì làm đề thi, một năm nay, cậu mỗi ngày ít nhất làm khoảng năm đề thi, đôi lúc áp lực lớn hoặc vui vẻ thì còn có thể làm hơn mười đề.
5
Cũng có nhiều bạn học mua tập đề, nhưng tất cả đều không làm, đến học kỳ sau tập đề ấy vẫn trống, Chân Nguyên Bạch thì không như vậy, đề thi môn nào cậu cũng viết đủ hết, một bài cũng không bỏ sót.
Tống Mặc thường xuyên cho Chân Nguyên Bạch bức ảnh người hai tay đặt trước bụng mỉm cười, phía trên còn viết mấy chữ "Đấy đúng là học bá* rồi.", thể hiện hoàn hảo toàn bộ nội tâm của cậu ta.
*Học bá: chỉ những người chăm chỉ học hành và học rất giỏi
Cậu ta không thể không thừa nhận, đời này cậu không đuổi kịp trình độ của Thời Bất Phàm đâu.
Bởi vì trong lòng Chân Nguyên Bạch chỉ có học tập.
Vừa tan học, Thời Bất Phàm liền đi ra khỏi chỗ ngồi, hắn ngồi ở hàng cuối nên dù người ngồi bên cạnh không di chuyển thì hắn cũng có thể nhẹ nhàng đi ra.
Mặt bàn của Chân Nguyên Bạch bị gõ lên, mọi người trong lớp đều yên lặng nhìn qua, Chân Nguyên Bạch làm bài tập đến hăng say, ngẩng đầu đã thấy hắn, bả vai lập tức rũ xuống: "Sao vậy?"
Cậu nói bằng giọng mũi nhỏ nhẹ, nghe như làm nũng.
Thời Bất Phàm nói: "Đi WC."
Chân Nguyên Bạch lại càng chắc chắn hắn có bệnh thật rồi, cậu nhíu mày: "Tôi không đi."
"Tôi đi." Thời Bất Phàm nói: "Cậu đi cùng tôi."
"..." Chân Nguyên Bạch đối diện với hắn 2 giây, trong lòng hơi hoảng, cậu đứng dậy đi theo Thời Bất Phàm, nói: "Ở trường cậu đừng tiếp xúc nhiều với tôi có được không?"
Cậu sợ kẻ thù của Thời Bất Phàm đến tìm cậu.
Thời Bất Phàm an ủi cậu: "Yên tâm, bọn họ đều nghĩ do cậu cứu tôi nên quan hệ của chúng ta mới tốt lên, không biết quan hệ thật sự của chúng ta đâu."
Chân Nguyên Bạch cạn lời luôn.
Tới WC, Thời Bất Phàm hỏi cậu: "Cậu không tiện thể giải quyết luôn à?"
Chân Nguyên Bạch tức giận: "Tôi không buồn."
Cậu dựa vào cửa mở điện thoại.
Thật ra đến lớp đều phải nộp điện thoại lên, nhưng Chân Nguyên Bạch là ngoại lệ, bởi vì giáo viên biết cậu sẽ không xem điện thoại trong giờ, nên tất cả đều không một hai phải bắt cậu nộp điện thoại.
Sự thật chứng minh, học sinh giỏi thì đều được thiên vị.
Thời Bất Phàm rửa tay xong đi ra, đầu ghé vào bả vai cậu, khoảng cách quá gần làm hơi thở phả lên tai Chân Nguyên Bạch: "Chơi gì đấy?"
Chân Nguyên Bạch phản xạ có điều kiện kéo dãn khoảng cách với hắn, Thời Bất Phàm cười khẽ: "Quan hệ của chúng ta tốt như vậy sao cậu cứ động tí là hoảng hoảng hốt hốt thế?"
Chân Nguyên Bạch cất điện thoại, hơi xoa xoa tóc mái của mình: "Đi về đi."
Cậu không dám nói chuyện cùng Thời Bất Phàm về cái mối quan hệ "anh em tốt" này đâu, dù sao cũng là do cậu lừa hắn mà.
Cậu chỉ hy vọng thi đại học xong thì Thời Bất Phàm hẵng khôi phục trí nhớ, thế thì mọi chuyện đều hoàn hảo luôn.
Lúc đi về lớp, Thời Bất Phàm bỗng nhiên duỗi tay ôm cổ cậu, Chân Nguyên Bạch mơ hồ bị hắn kéo đến trước ngực, trên hành lang mọi người sôi nổi nhìn sang, đồng thời cũng tránh như tránh rắn nghiêng người đi qua bên người hai bọn họ.
Thời Bất Phàm nói với cậu: "Sau này gặp phải chuyện gì thì đừng sợ, ai dám mắng cậu thì cậu mắng lại, ai dám đánh cậu thì cậu đánh lại, xảy ra chuyện gì thì tôi chịu trách nhiệm, hiểu chưa?"
5
Nói thật, cậu luôn không thể hiểu nổi vì sao lại có người thích bá vai bá cổ thế, bị người ta khoác tay lên cổ cậu chỉ thấy khó chịu thôi, đặc biệt là khi đối phương còn cao to hơn cậu, tay thì dùng rõ nhiều lực, Chân Nguyên Bạch đỏ mặt, đưa tay gỡ gỡ tay hắn, nói: "Tôi biết rồi, cậu buông ra chút đi."
Thời Bất Phàm thả lỏng ra, tròng mắt Chân Nguyên Bạch chuyển động, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn vì lợi dụng hắn, cậu mấp máy miệng, ấp úng nói: "Cậu sao lại tự nhiên... tốt thế?"
"Cậu không phải là..."Thời Bất Phàm hơi dừng lại, ánh mắt dừng trên mặt cậu, cong môi nói: "Ân nhân của tôi sao?"
Hắn đặt tay lên bả vai Chân Nguyên Bạch, dùng sức kéo cậu vào ngực ôm một cái.
Chân Nguyên Bạch đầu bị đập mạnh vào ngực hắn: "..."
Hắn đúng là bị thần kinh rồi.
- -------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên Nguyên: Nói chuyện thì cứ nói động tay động chân làm gì?
+
Thời Ca: Che chở cho cậu đấy, hiểu không?