Bởi vì tin tức trong lời nói của Thời Bất Phàm quá kinh người nên Chân Nguyên Bạch còn không kịp ngăn cản đôi môi muốn đặt lên trên gò má cậu.
Thời Bất Phàm nói gì?
Thích hắn? Nhân lúc hắn mất trí nhớ mà tiếp cận hắn? Từ bao giờ có vụ ấy thế hở?
Cậu theo bản năng lắc đầu: "Không, không phải, tôi không...."
Nụ cười của Thời Bất Phàm vẫn chưa biến mất, cả người đều tỏ ra mình hiểu rõ hết: "Nếu cậu không thích tôi, vậy tại sao lại là người đầu tiên đến thăm tôi?"
Bởi vì tôi... Tôi sợ cậu chết đấy... Chân Nguyên Bạch vừa choáng váng vừa mờ mịt, ngón tay như tê dại, biểu cảm cũng hơi ngây ngốc.
Thời Bất Phàm tiếp tục nói, giọng nói dịu dàng: "Nếu cậu không thích tôi, vậy tại sao lại giả làm bạn thân của tôi, còn ám chỉ chúng ta là loại quan hệ kia?"
Không, tôi từng ám chỉ lúc nào cơ chứ?
"Cậu cho rằng cậu che dấu rất tốt, nhưng lại để lại rất nhiều dấu vết, cậu nói cậu là bạn thân của tôi mà lại phải dùng đến mấy từ như "xác định quan hệ", cậu nói chuyện của chúng ta không ai biết, nói quan hệ của chúng ta và tôi với người khác đều rất tốt... Lúc đầu, tôi cũng bị cậu lừa thật đấy." Thời Bất Phàm cười đầy cưng chiều: "Sau này tôi phát hiện, khi ở một mình mà tôi tiếp cận cậu thì cậu sẽ trốn tránh tôi, việc cậu làm với việc cậu nói hoàn toàn khác nhau, cậu vừa muốn tiếp cận tôi, vừa kháng cự tôi... rối rối rắm rắm, do do dự dự, tôi nghĩ mãi, hay là bé con Thông Minh có ý xấu gì?"
2
Chân Nguyên Bạch nín thở.
"Sau này thì tôi nghĩ thông suốt rồi... cậu muốn ở cạnh tôi, nhưng sợ tôi khôi phục ký ức biết cậu nói dối để tiếp cận tôi, sợ tôi đánh cậu, đúng không?"
"..." Chân Nguyên Bạch cạn lời luôn.
Câu kết luận đúng là không sai, nhưng quá trình sao chệch 800 mét thế? Sao Thời Bất Phàm lại cảm thấy bởi vì cậu thích hắn nên mới sợ bị đánh cơ chứ?
Cậu dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, ấp a ấp úng: "Không, không phải..."
Đôi mắt Thời Bất Phàm hơi nheo lại: "Cậu nói là do tôi tự mình đa tình à?"
1
Chân Nguyên Bạch muốn gật đầu, nhưng đầu như bị cố định lại trên cổ, cậu sợ hãi nhìn Thời Bất Phàm, ngón tay của đối phương cọ cọ trên gương mặt non mềm của cậu, nói: "Lời đã nói hết rồi, cậu vẫn không chịu thật thà chút à?"
Nếu Chân Nguyên Bạch hơi muốn bạo gan một lần, cậu nên cười nhạo hắn một lúc, sau đó nói cho hắn biết, ông đây lừa cậu là bạn thân của ông, là người đầu tiên đến thăm hắn thì không giải thích được. Những lời nói dối sau đó sẽ tự động được giải đáp bởi lời nói dối này. Cậu đúng là tự mình ảo tưởng mà, bởi vì tôi không chỉ không thích cậu mà đầu cũng là do tôi mà bị thương đấy!
Nhưng cậu vẫn không dám nói.
Thời Bất Phàm đã phát hiện ra âm mưu của cậu rồi, cũng đã tự động giải thích hộ cậu những điểm không hợp lý rồi. Hiện tại cậu có hai lựa chọn: Một, ăn ngay nói thật, nhưng không được lộ ra ý cười nhạo cậu ta. Nhưng ăn nói đúng là một bộ môn nghệ thuật mà... Với cái nội dung kia thì dù cậu nói kiểu gì thì cũng không tránh được bị ăn đánh một lần.
Dù không nói chuyện Thời Bất Phàm bị thương là do cậu nhưng ý nói Thời Bất Phàm tự ảo tưởng cũng đủ để hắn thẹn quá hóa giận.
Hai là, tạm thời cứ xuôi theo suy nghĩ của Thời Bất Phàm, hoãn lại việc bị đánh vô thời hạn, coi như những lời hắn nói là đúng hết, Chân Nguyên Bạch có thể giả vờ thích hắn, sau đó trước lúc thi đại học tìm bừa một lý do chia tay, an an ổn ổn vào đại học, hai người đường ai nấy đi, không ai đụng đến ai nữa. Nếu thế thì chỉ cần Thời Bất Phàm không khôi phục ký ức thì hắn sẽ mãi mãi không biết đến tất cả việc này.
Nhưng có một hạn chế, hiện tại Thời Bất Phàm đang mất trí nhớ, tất cả chỉ là phỏng đoán của hắn, thậm chí có thể là do nguyên nhân gì đó mới có thể đưa ra kết luận như thế. Nếu vậy, lúc hắn khôi phục trí nhớ phát hiện cậu không chỉ nói dối là bạn của hắn mà bản thân còn tự ảo tưởng mà hẹn hò thì Chân Nguyên Bạch không chỉ đơn giản là bị đánh thôi đâu.
Môi Thời Bất Phàm lại tiến đến, hơi thở phả lên mặt cậu, Chân Nguyên Bạch nổi cả da gà, theo bản năng hơi đẩy vai hắn, nghe hắn nói: "Sao không nói cái gì cả? Tôi nói không đúng à?"
"... Đúng." Chân Nguyên Bạch nâng mi nhìn hắn, tròng mắt như động vật nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Cậu, cậu nói đúng hết."
Thời Bất Phàm cười đầy vui vẻ, Chân Nguyên Bạch bị hắn ôm vào ngực, cậu có thể nghe thấy tiếng lồng ngực hắn đập nhẹ nhàng, cậu nghe thấy đối phương thỏa mãn nói: "Bây giờ đã nói rõ hết rồi, cậu có gì muốn nói với tôi không?"
"..." Chân Nguyên Bạch ngoài muốn khóc thì chẳng muốn nói gì cả.
Cậu có cảm giác bản thân tự đẩy mình vào đường chết rồi, là loại đường chết cửu tử nhất sinh ấy, bác sĩ đã nói rồi, Thời Bất Phàm mất trí nhớ là do vết thương bên ngoài gây ra, hắn còn trẻ, tế bào tự chữa lành rất tốt, tỷ lệ cả đời không khôi phục trí nhớ vô cùng nhỏ.
Hiện tại Chân Nguyên Bạch chỉ có thể tự cầu nguyện, hy vọng trước khi Thời Bất Phàm vào đại học thì đừng nhớ lại, dù sao dựa vào thành tích của hắn cũng không thể cùng đậu cùng một trường với cậu được, cho dù điểm của hắn cao đi nữa, thì cũng có rất nhiều trường để chọn mà không phải sao? Thời Bất Phàm vào Thanh Hoa thì cậu vào Bắc Đại... Hơn nữa nhà Thời Bất Phàm giàu thế, hắn thi không tốt thì có thể đi du học, vậy thì càng tốt!
Nhưng tưởng tượng bao giờ cũng tốt đẹp cả, Chân Nguyên Bạch nghĩ đến việc cậu bị ép phải hẹn hò cùng Thời Bất Phàm thì vẫn vô cùng bi thương.
Thời Bất Phàm đợi mãi không thấy cậu trả lời mới buông cậu ra cúi đầu nhìn, liền thấy Chân Nguyên Bạch đang mếu miệng như sắp khóc đến nơi, hắn hơi khựng lại, nhíu mày nói: "Sao lại khóc rồi?"
"Vui, vui quá mà khóc, không được à?" Chân Nguyên Bạch nói xong lại không nhịn được nghẹn ngào. Người làm trời xem, sao cậu lại hèn hạ thế chứ... Bình thường Thời Bất Phàm bắt nạt cậu cậu đều nhịn được, sao lúc ấy lại không tự quản được tay của mình chứ, Thời Bất Phàm cũng thật là mất mặt, bình thường toàn trượt trên cầu thang như đang trượt trên mặt đất bằng phẳng, thế mà, thế mà sao hôm ấy lại không phát huy được như bình thường thế? Thật không hợp lý mà!!!
2
Thời Bất Phàm nâng mặt cậu lên, bị ánh mắt long lanh ánh nước của cậu làm cho tim như tê dại, hắn hôn lên nước mắt trên mặt Chân Nguyên Bạch, "Ngoan, không khóc, bạn trai cậu hôn cậu nè."
Chân Nguyên Bạch lại nổi da gà, cậu đẩy Thời Bất Phàm ra: "Cậu đừng nói gì cả."
Thời Bất Phàm thấp giọng cười: "Vậy cậu lấp miệng tôi lại đi nha?"
Ý tứ trong lời nói của hắn quá rõ ràng, Chân Nguyên Bạch liếc bờ môi cong cong đẹp đẽ của hắn, ghét bỏ bĩu môi, đi qua hắn ra ngoài: "Không nói chuyện với cậu nữa."
Đến giờ mà vẫn ngại à.
Thời Bất Phàm nhét tay vào túi, dễ dàng đuổi kịp cậu, giơ tay ôm eo cậu, nói: "Tối nay muốn ăn gì? Ăn xong đưa cậu về nhà."
"Tôi không muốn ăn gì cả." Chân Nguyên Bạch kéo tay hắn ra, hơi lớn tiếng nói: "Cậu đừng lúc nào cũng chạm vào eo tôi."
Thời Bất Phàm nghe rụt tay về, nói: "Vậy cậu muốn làm gì?"
"Tôi muốn về nhà làm bài tập."
Thời Bất Phàm lên tiếng mời mọc: "Đến nhà tôi làm đi, được không?"
"Không."
Tim Thời Bất Phàm cảm thấy ngứa ngáy, nhẹ giọng nói: "Sao lại làm nũng rồi thế?"
"Ai, ai làm nũng cơ chứ?" Chân Nguyên Bạch trừng mắt, giọng cậu vốn như trẻ con, lại còn vừa khóc xong hơi mang theo cả âm mũi, đáng yêu muốn chết, Thời Bất Phàm cảm thấy cậu cứ như một viên kẹo được làm riêng cho hắn, nhịn không được muốn liếm mấy phát.
Giờ vẫn chưa ra khỏi cổng trường, Thời Bất Phàm kiềm chế lại, nói: "Đến thư viện làm bài tập thì sao?"
"Ồn."
"Vậy chúng ta tìm một nhà hàng cao cấp vừa làm bài tập vừa ăn tối luôn nha?"
"Có đồ ăn thì đầu óc sẽ không được tỉnh táo."
Thời Bất Phàm nhướng mày, sao vừa bắt đầu yêu đương đã làm dáng với hắn rồi thế? Hắn lại ôm eo Chân Nguyên Bạch nói: "Tối đi xem phim đi, không thì tôi sẽ hôn cậu ở đây luôn đấy."
Chân Nguyên Bạch yên lặng một lúc, nói: "Nhưng thế thì tôi sẽ không làm xong bài tập mất."
"Sao ngày nào cậu cũng nhiều bài tập phải làm thế?"
"Cậu nghĩ lấy được hạng nhất dễ thế à?" Chân Nguyên Bạch rầu rĩ nói: "Ngoài bài tập giáo viên giao, tôi còn tự làm thêm một ít bài tập ở ngoài nữa."
"Được rồi." Thời Bất Phàm cũng không muốn bé con như mình không làm gì đoàng hoàng cả, nói: "Tôi cũng giao cho cậu một ít bài tập về nhà này."
Ánh mắt xinh đẹp của Chân Nguyên Bạch lóe lên, cậu mím môi, trên mặt hiếm khi hiện lên vài phần cười nhạo: "Cậu giao cho tôi bài tập gì chứ?"
"Hôn tôi."
"..." Chân Nguyên Bạch thu lại ý cười nhạo: "Học sinh thì nên ra dáng là một học sinh, tôi phải làm bài tập của tôi trước đã."
"Yêu đương cũng phải ra dáng yêu đương chứ, tìm hiểu một ít căn bản không?"
"Căn bản cái gì mà căn bản." Chân Nguyên Bạch sẽ không nghe hắn đâu: "Cậu không đừng có mà nói bậy bạ."
"Bạn trai thương cậu thế mà cậu không nghĩ đến việc thương lại bạn trai cậu à?"
Chân Nguyên Bạch lầm bần gì đó.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến trạm xe buýt rồi, Thời Bất Phàm nhìn có vẻ như muốn đưa cậu về nhà, lúc còn làm bạn cậu đã sợ bị ba mẹ phát hiện rồi, hiện tại còn thêm cả đống quan hệ lung tung rối loạn, cậu cùng sợ chết khiếp, cậu lôi Thời Bất Phàm: "Cậu đừng đưa tôi về."
"Một trong hai người phải nộp bài tập, cậu không nộp thì đành để tôi nộp thôi."
Mặt Chân Nguyên Bạch đỏ lên: "Nhưng cậu vừa... Làm thế rồi."
"Tôi không hiểu, thế nào cơ?"
Chân Nguyên Bạch nhìn trái nhìn phải, giờ đang đúng giờ cao điểm, xung quanh toàn là học sinh mặc đồng phục, cãi cọ ầm ĩ, cậu không dám nói quá lớn, đành phải kéo góc áo Thời Bất Phàm, đối phương không hề phối hợp, vẫn đứng thẳng tắp. Chân Nguyên Bạch không có bằng hắn, đành phải kiễng mũi chân đến gần lỗ tai hắn, siêu siêu nhỏ giọng nói: "Lúc ở chỗ cầu thang, không phải cậu đã... tôi rồi sao?"
Cậu vừa nói xong thì chột dạ nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe được.
Thời Bất Phàm nhịn cười, cũng ghé đến bên tai cậu, nhẹ giọng nói: "Cậu cũng biết là tôi... cậu, bài tập tôi nộp nhiều thế, cậu thì sao?"
Chân Nguyên Bạch nhíu mày, đối phương nói xong thì lại đứng thẳng tắp người, cậu không thể không lại một lần nữa kiếng mũi chân lên, một tay che môi, nhẹ nhàng phả khí nên lỗ tai Thời Bất Phàm, "Tôi mà giao bài tập cho cậu, cậu đừng tiễn tôi về nhà nha?"
1
Người ngoài nhìn chỉ thấy hai người đang thay phiên ghé tai nhau nói thầm, môi Thời Bất Phàm đụng hẳn vào tai cậu: "Có thể thử suy nghĩ xem."
Chân Nguyên Bạch rối rắm nhéo ngón tay, cuối cùng cũng quyết định, duỗi tay nắm lấy tay hắn, Thời Bất Phàm nhướng mày, cố ý nói: "Làm gì vậy?"
"Đi..." Chân Nguyên Bạch vừa quan sát vừa nhẹ giọng nói: "Đến nơi không có người."
Thời Bất Phàm bị bộ dạng lén lút của cậu làm cho tim ngứa muốn chết, nín cười để cậu kéo mình đi, tránh xa khỏi đám đông, bọn họ đến trên một sườn dốc. Trên dốc thỉnh thoảng cũng có người đi qua, nhưng dân cư trên dốc cũng thưa thớt, cậu lôi Thời Bất Phàm đi xuống, sau đó quẹo vào góc dưới con dốc, ở góc độ này dù có người đi từ bên trên xuống cũng rất khó phát hiện ra họ.
Chân Nguyên Bạch vẻ mặt có tật giật mình, Thời Bất Phàm vẫn dựa người về phía sau đầy ung dung, nói: "Nộp bài ở đây à?"
Chân Nguyên Bạch gật gật đầu, trông có vẻ vô cùng trịnh trọng.
Thời Bất Phàm nhìn xung quanh, bên kia con dốc là một rừng cây nhỏ, bên này là một bụi cây và cỏ dại, đúng là nơi tốt để "nộp bài tập" mà.
Hắn cúi xuống, nói: "Bắt đầu được chưa?"
Chân Nguyên Bạch rụt người lại về sau.
Tuy Thời Bất Phàm rất đẹp trai, nhưng dù gì hắn cũng là nam, muốn hôn hắn thì Chân Nguyên Bạch vẫn phải có công tác chuẩn bị trước đó, Thời Bất Phàm liền lùi lại, nói: "Được, cứ từ từ thôi."
Hắn không ngại cho bạn nhỏ có chút thời gian thẹn thùng đâu.
Cuối cùng Chân Nguyên Bạch cũng chuẩn bị xong, cậu nâng mặt chậm rãi đến gần, Thời Bất Phàm phối hợp hơi hơi cúi người xuống, nhìn thấy lông mi cậu hơi rung rung, là có thể biết hiện tại cậu hoảng loạn ra sao, hắn vừa cảm thấy buồn cười vừa hơi khẩn trương theo.
Lúc sắp chạm vào nhau, phía trên con dốc đột nhiên có tiếng người truyền tới, Chân Nguyên Bạch đột nhiên rụt người lại.
Thời Bất Phàm: "..."
Căng thẳng trong lòng buông xuống, Thời Bất Phàm liế.m liế.m môi.
Người trên dốc đi xe đạp điện, rất nhanh đã đi khỏi, tiếng mấy học sinh nói chuyện còn vang lại từ phía xa.
Dưới dốc hai người nhìn nhau một cái, không hẹn mà đồng thời đỏ mặt, Chân Nguyên Bạch lại chuẩn bị lần nữa, nhanh nhanh chóng chóng hôn hắn một cái, nói: "Được rồi, đi về thôi."
Cậu quay đầu chạy đi, Thời Bất Phàm cả mặt lại không vui chút nào: "Tôi nộp bài nhiều thế sao cậu lại nộp ít thế hả?"
"Cậu chỉ nói hôn thôi, có nói hôn thế nào đâu." Chân Nguyên Bạch đã chạy lên dốc rồi, thăm dò hỏi: "Không được đưa tôi về, tôi tự đi về."
Chân Nguyên Bạch chạy đến trạm xe buýt trước, vừa đúng lúc xe tới, cậu không đợi Thời Bất Phàm đến đã gấp gáp lên xe.
Xe vẫn chật vô cùng, Chân Nguyên Bạch bị kẹt lại ở trong, nhớ đến bộ dạng Thời Bất Phàm chắn người trên xe buýt cho cậu, mấp máy đôi môi vừa hôn đối phương, tim bỗng đập nhanh.
Bởi vì có môi quan hệ đặc biệt với Thời Bất Phàm, Chân Nguyên Bạch chỉ cần nghe thấy ai nói đến tên hắn là lại hoảng hốt, ba cậu như thường ngày lại hỏi một chặp: "Hôm nay Thời Bất Phàm có đánh nhau không? Con với cậu ta làm gì? Có làm mấy chuyện trái với nội quy trường không?"
Trước kia Chân Nguyên Bạch toàn thản nhiên trả lời, hôm nay lại im lặng lắc đầu, và cơm vào miệng, mẹ cậu gắp thức ăn cho cậu, Chân Ưu Tú lại đột nhiên nhìn qua.
Sáng sớm hôm sau, lúc Chân Nguyên Bạch chuẩn bị ra khỏi nhà, Chân Ưu Tú bình thường đang ngủ nướng lại gọi cậu một tiếng: "Anh, đợi em đi cùng với."
1
Cậu nhóc nhanh chóng đánh răng rửa mặt, lấy xe điện ra, nói với Chân Nguyên Bạch: "Em đưa anh đến trường học trước."
Trường của Chân Ưu Tú đi qua cổng trường cậu, cậu nhóc cũng không sợ xe mình bị người khác làm hỏng, cho nên chưa bao giờ đi xe buýt với Chân Nguyên Bạch, hôm nào cũng phải ngủ thêm hơn mười phút mới vội vàng đến trường.
Chân Nguyên Bạch đành phải lên xe hắn ngồi.
Chân Ưu Tú đưa cậu đến trường xong thì quay lại hỏi cậu: "Tối nay anh học tiết tự học buổi tối không?"
"Chưa biết nữa, sao vậy?"
"Học hay không học thì đều nhắn tin cho em, đi đây."
Chân Nguyên Bạch không thể hiểu được, nhìn theo bóng dáng nhóc con rời đi, theo thói quen móc điện thoại ra nhìn giờ, đột nhiên thấy Thời Phiền Phức đã nhắn cho cậu hai tin nhắn: "Sao vẫn chưa xuống vậy?"
"?"
Có lẽ không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, tay Chân Nguyên Bạch vừa định bấm điện thoại thì hắn đã gọi điện đến: "Hôm nay dậy muộn à?"
"Không." Chân Nguyên Bạch nhận ra điều gì đó nói: "Cậu đến đón tôi à?"
"Không thì sao chứ?" Thời Bất Phàm cầm theo đồ ăn sáng đứng ở trạm xe buýt bị gió thổi làm cho khó chịu: "Cậu đang ở đâu đấy?"
"Hôm nay em trai tôi dậy sớm, đã đưa tôi đến trường rồi, không phải tôi không cho cậu đến đón tôi rồi à?" Câu cuối cùng cậu nói rất nhỏ.
Vốn đi từ nhà đến trạm xe buýt phải đi ngược lại một chút, hôm nay đi xe nên không đi qua trạm xe buýt, nên trực tiếp bỏ lại Thời Bất Phàm đến từ sớm chờ, trong lòng Chân Nguyên Bạch hơi áy náy, thấy hắn không nói gì, cũng biết hắn giận rồi, liền nói: "Cậu đến đây đi, tôi đi mua đồ ăn sáng cho cậu."
"Cậu đến đón tôi."
"..." Chân Nguyên Bạch nhìn thời gian trên di động, ngạc nhiên với việc hắn vô cớ gây sự: "Tôi mà đến đấy thì kiểu gì cũng muộn học đấy."
"Mặc kệ." Thời Bất Phàm nói: "Đến đây đón tôi, không tôi đến trường sẽ nộp bài tập cho cậu ngay đấy."
"..." Da đầu Chân Nguyên Bạch như muốn nổ tung luôn, bắt xe buýt trở lại nhất định sẽ bị muộn. Cậu nhìn xung quanh, thấy Tống Mặc cầm bữa sáng đi về phía này, vội vàng đi lên hai bước: "Cho tớ mượn xe cậu một chút."
Tống Mặc ngồi xe buýt sẽ bị say xe, cho nên vẫn luôn đi xe đi học, Chân Nguyên Bạch lấy chìa khóa từ trong tay đối phương, đối phương lại đưa cậu đến nhà xe lấy xe của mình, nói: "Cậu vội thế làm gì vậy?"
"Để quên đồ."
"Rất quan trọng sao?"
Chân Nguyên Bạch đội mũ lên, dùng sức kéo hai bên quai mũ, ánh mắt nhiệt huyết: "Rất quan trọng."
1
Tống Mặc vội nói: "Vậy cậu đi cẩn thận nha, có muốn tớ mua đồ ăn sáng cho cậu sẵn không?"
"Không cần đâu." Chân Nguyên Bạch đã leo lên xe vội trả lời.
Thời Bất Phàm đá lon nước dưới chân, sắc mặt khó coi. Hôm nào cũng dậy sớm đến đón bạn học nhỏ, hôm nay lại không đón được người, chẳng ai có thể vui nổi cả, đặc biệt là khi hai người vừa xác định quan hệ hôm qua xong, hôm nay Chân Nguyên Bạch đã cho hắn leo cây, đúng là lớn gan mà.
Hắn đợi tầm mười phút, xe Chân Nguyên Bạch dừng trước mặt hắn, mũi bao lấy tai và cả đầu tóc đen nhánh của cậu lại, chỉ để lộ ra một nhúm tóc xoăn ở trước trán, nếu là người khác thì trông chẳng khác gì trọc đầu rất xấu, nhưng Chân Nguyên Bạch lại vẫn đẹp như thế, ngoại trừ môi bị lạnh mà hơi trắng bệch.
Cậu dừng lại liền lập tức nói: "Nhanh, mau lên xe đi, không kịp nữa rồi."
Thời Bất Phàm vừa thấy cậu thì liền không tức giận nữa, hắn thuận theo sải bước đi đến, lúc hai người đến trường thì cửa điểm khiển từ xa cũng chậm rãi đóng lại, Chân Nguyên Bạch phồng mang trợn má, tăng tốc lao vào, chuông vào học lập tức reo lên.
Chạy vào đến phòng học thì thở hổn hển, giáo viên vẫn chưa vào lớp, Tống Mặc cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Cậu đã lấy đồ...."
Lời còn chưa dứt, cậu ta đã thấy Thời Bất Phàm đi phía sau Chân Nguyên Bạch, ý thức được Chân Nguyên Bạch đi đón "đồ vật" gì thì lập tức nuốt lại lời muốn nói, mắt lộ vẻ đồng cảm.
Chân Nguyên Bạch trả chìa khóa cho cậu ta, nằm bò lên mặt bàn, sống không còn gì luyến tiếc mà thở phì phò.
Giả vờ yêu đương đã mệt thế rồi thì yêu đương thật sẽ càng mệt hơn à?
Cậu nghỉ ngơi, Thời Bất Phàm lại sờ đồ ăn sáng đã nguội mất, sau đó nhờ Diệp Liêm vứt vào thùng rác.
Đồ ăn sáng của trường được phục vụ từ 5 giờ rưỡi đến 8 giờ rưỡi, bởi vì có học sinh lớp 12 thức suốt đêm, ban đêm cũng có bữa khuya, nhưng đều có thời gian cố định, dù sao người làm trong nhà ăn cũng phải nghỉ ngơi. Thời Bất Phàm đột nhiên hỏi Chân Nguyên Bạch một câu: "Ăn sáng chưa?"
"Làm gì có thời gian ăn sáng." Giọng điệu Chân Nguyên Bạch đầy oán giận, thời gian dư ra đều dùng để đi đón Thời Bất Phàm rồi.
Giờ tập đọc buổi sáng còn chưa hết, Thời Bất Phàm đã đi ra khỏi lớp, đến giờ giải lao thì mang theo một bát hoành thánh nhỏ thơm ngào ngạt vào lớp đưa cho Chân Nguyên Bạch, "Đây, mời cậu."
Chân Nguyên Bạch lập tức ngồi thẳng dậy, cậu nhìn theo người Thời Bất Phàm, hỏi: "Cậu trèo tường ra ngoài à?"
"Sợ cái gì, cậu có đi theo đâu." Thời Bất Phàm hất cằm nói: "Mau ăn đi, sắp vào học rồi."
Mấy người xung quanh bọn học nghe hết mấy câu đó, sôi nổi ghé đầu chụm tai, một truyền mười, mười truyền trắm, trong hai phút thôi thì tất cả cùng đồng loạt đưa mắt nhìn Chân Nguyên Bạch.
Thật ra bọn họ biết hiện tại quan hệ của Thời Bất Phàm và Chân Nguyên Bạch khá tốt, nhưng tốt đến thế này à, còn cố ý trèo tường ra ngoài mua đồ ăn cho cậu, nhớ lại lần trước hai người bị phạt đứng cũng là do Thời Bất Phàm trèo tường ra ngoài mua đồ ăn, có người bắt bắt đầu lắm chuyện:"Lần trước cũng là mua đồ ăn cho Chân Nguyên Bạch à?"
"Thời Bất Phàm báo ân được đấy..."
"Sao tôi lại không gặp đúng lúc để gọi xe cứu thương chứ? Được vậy thì tốt rồi!"
Cả phòng học không ai là không hâm mộ Chân Nguyên Bạch, học sinh trung học nào cũng thích ăn đồ ăn vặt ngoài trường, nhưng bọn học không có lá gan giống như Thời Bất Phàm, làm trái nội quy trường ra ngoài mua đồ ăn, nếu có người tình nguyện làm trái nội quy ra khỏi trường mua đồ ăn cho mình thì đúng là sung sướng biết bao.
Nhưng Chân Nguyên Bạch lại không dám ăn, cậu nhỏ giọng nói: "Trong lớp không được ăn đồ ăn."
"Cậu sợ cái gì?" Thời Bất Phàm lấy gì đó từ trong túi hoành thánh ra, lắc lắc, rồi đi quanh phòng học xịt gì đó, xịt hết một vòng thì lớp học đã đầy mùi nước hoa, có người nhận ra tên hãng nước hoa này chửi thề một tiếng: "Thật là giàu mà."
Chân Nguyên Bạch còn đang sững sờ nhìn một loạt động tác này, Thời Bất Phàm đã nói: "Trừ khi có người tố cáo với giáo viên, còn không thì giáo viên không thể phát hiện ra đâu."
Giờ tất cả mọi người mới hiểu, hắn dùng nước hoa giấu mùi hoành thánh đi, ánh mắt Thời Bất Phàm nhìn quanh lớp một vòng, mọi người liền vôi vàng cúi đầu, nghe hắn cười như không cười nói: "Nếu có ai đi tố, tôi sẽ đánh người đó, không tìm ra ai là người tố, thì tôi đánh cả lớp luôn vậy."
2
Mọi người: "..."
Sao cậu có thể như thế cơ chứ?
Khâu Tinh và Minh Mạch thì như lợn chết nằm bò trên bàn của mình, yên lặng nhắm mắt.
Diệp Liêm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhịn cười mà cúi đầu.
Chân Nguyên Bạch còn đang do dự thì hắn lại đe dọa: "Nếu không ăn thì dù là cậu tôi cũng đánh đấy."
Hắn nói như thế thì có người lại phát hiện hắn đang tự ôm nồi, nếu có người tố cáo thật, thì giáo viên cũng sẽ chỉ biết là do Thời Bất Phàm ép Chân Nguyên Bạch ăn.
1
Chân Nguyên Bạch lại không nhận ra, cậu chỉ cần nghe thấy Thời Bất Phàm muốn đánh người khác là lại cảm thấy run rẩy từ trong tim mà ra rồi.
Chân Nguyên Bạch mở nắp hoành thánh ra, hơi ấm liền phả vào mặt.
Do dự không được bao lâu, Chân Nguyên Bạch bắt đầu múc một thìa thổi thổi rồi trong ánh mắt của mọi người ăn miếng đầu tiên, sau đó vội không chịu được múc miếng thứ hai, cậu phải ăn xong trước lúc giáo viên vào lớp.
Thời Bất Phàm thấy thế thì nhíu mày, bỗng đá chân bàn đang có hai con lợn chết, Khâu Tinh lập tức nhổm dậy: "Gì đấy?"
"Hai đứa mày ra cầu thang canh đi, tí nữa thầy Lương vào thì chặn lại cho tao." Nói xong hắn quay ra nói với Chân Nguyên Bạch: "Cứ ăn từ từ, đừng vội."
1
Chân Nguyên Bạch đột nhiên ho khụ khụ, khuôn mặt trắng như tuyết lập tức đỏ lên.
Khâu Tinh và Minh Mạch đồng loạt đứng lên, vừa đi đến cầu thang thì đã thấy Lương Tu Đức đang đi lên, hai đứa học dốt bỗng nhiên đồng thời cười hở răng với anh: "Thầy Lương lên lớp à?"
1
Chân đang bước lên dở của Lương Tu Đức dừng giữa chừng, đúng lúc này chuông vào học vang lên, trong lòng anh nhanh chóng cảnh giác: "Hai em định làm gì?"
Lẽ nào hai tên nhóc thối này định đánh giáo viên, anh lo trái lo phải, cũng có động gì đến mấy tên nhóc nào đâu nhỉ? Bình thường đều mắt nhắm mắt mở cho qua, còn muốn thế nào nữa?
"Không, không làm gì ạ." Khâu Tinh móc móc túi, lấy ra nửa bao thuốc rồi vội vàng nhét lại, Minh Mạch cũng lục túi, bước xuống hai bước, chân thành nói: "Chúng em tự nhiên nhớ hôm ngày nhà giáo chưa tặng quà cho thầy, ờ, đến để biểu đạt tâm ý."
Cậu ta móc cả nửa ngày mới móc ra một viên Alpenliebe ra: "Cái này, tặng thầy đấy."
Lương Tu Đức đưa tay ra nhận, đi vòng qua bọn họ muốn đi lên lớp, Khâu Tinh lại đột nhiên tiến đến: "Cái gì nhỉ, hôm nay thời tiết khá đẹp, Thầy Lương hôm nay cũng thật là đẹp trai."
Lương Tu Đức: "..."
Anh đúng là thầy giáo nổi tiếng đẹp trai trong trường thật, theo bản năng đẩy gọng kính, nói: "Được rồi, các em đừng nịnh nữa, đến giờ vào lớp rồi."
"Nghe nói thầy chưa có bạn gái đúng không?" Minh Mạch nói thêm một câu, đi lên phía trước một bước, cười nói: "Thầy giáo, em có một người chị họ tuổi cũng ngang ngang thầy, là một nghiên cứu sinh, hay là hẹn hôm nào cho hai người gặp mặt đi?"
"..." Các em rốt cuộc định làm gì?
Cuối cùng Chân Nguyên Bạch cũng trong ánh mắt của mọi người ăn hết hoành thánh, đang vào đông mà cậu cũng ăn đến mức mồ hôi đầy trán, Thời Bất Phàm dọn gọn lại túi, hộp đóng gói ném vào thùng rác sau lớp, trở về lại xịt nước hoa một lượt nữa, rồi đi gọi Khâu Tinh: "Hai người đang làm gì đấy?"
Khâu Tinh và Minh Mạch hiểu ý, vội vàng làm tư thế mời: "Thầy giáo mau lên lớp đi, hai chúng em hộ tống thầy đi."
"..." Lương Tu Đức không nói lên lời, dưới sự hộ tống của hai học sinh dốt kia bước vào phòng học đầy mùi nước hoa.
1
Nói thật, dù là nước hoa đắt tiền mà xịt nhiều thì cũng chẳng dễ ngửi gì cả.
Anh hắt xì một cái, nhíu mày, khó hiểu nhìn quanh lớp học: "Ai xịt đấy? Xịt nồng thế làm gì?"
Cả lũ học sinh đồng loạt cúi gằm mặt.
Có câu nói kia của Thời Bất Phàm, chẳng ai dám nói Chân Nguyên Bạch ăn gì trong phòng học.
Thời Bất Phàm cao giọng nói: "Em xịt đó."
Lương Tu Đước nghe thấy giọng hắn nói thì lại đau đầu, nghe thấy hắn nói do hắn xịt thì càng đau đầu: "Em làm thế làm gì?"
"Dòng nước hoa Anh Đào Sau Mưa của CIK, 10ml giá 680, em muốn cho mọi người biết, lớp một chúng ta, giàu, phóng khoáng, cả lớp đều có thể mua được."
6
Trong lớp liên tiếp vang lên tiếng cười, Lương Tu Đức cùng các bạn học lớp một đang tắm trong mùi hương nước hoa 680 tệ 10ml, khóe miệng giật giật: "Tôi đúng là thật vinh hạnh."
Thời Bất Phàm nói: "Nên vậy."
Chân Nguyên Bạch yên lặng gục đầu xuống cười.
Cả lớp tắm mình trong hương nước hoa Anh Đào Sau Mưa đắt tiền hết cả một buổi học, thành ra trên người ai cũng mang theo hương thơm đặc biệt. Lớp một này có người dựa vào thành tích học tập thi vào, cũng có người dùng tiền để vào, lập tức truyền khắp trường, ai ai cũng biết lớp một giàu có, tự cao tự đại còn thích khoe giàu.
Báo tuần của trường phỏng vấn, có người lại đem lý do Thời Bất Phàm nói để trả lời phỏng vấn. Bản thảo phỏng vấn được hoàn thành vào tối hôm đó, hôm sau liền có lớp bắt chước, mua loại nước hoa đắt hơn xịt, lúc Chân Nguyên Bạch đến nhà ăn ngồi cùng bọn họ còn nghe Khâu Tinh đang cười: "Hiện tại thì hay rồi, lớp mười là IO"s Forest Light, lớp ba là FLAO"s Babila, có phải từ nay về sau chúng ta sẽ dựa vào mùi nước hoa để nhận biết người kia học lớp nào không vậy?"
Minh Mạch lập tức cất giọng hát: "Trên người tôi là mùi nước hoa lớp một, hoa anh đào hòa hòa với mùi sách sau mưa."
Tống Mặc lập tức phì cười.
Mà màn đấu đá này cũng không tồn tại được lâu, sáng thứ sáu, lúc ra chơi, mọi người đột nhiên bị gọi đến sân thể dục, hiệu trưởng cầm loa cầm tay, giọng nói hùng hồn khí phách: "Trong vòng 3 ngày, mỗi lớp giao cho tôi một bản kiểm điểm lên! Về nghĩ cho kỹ tại sao lại gọi các em đến! Đến thứ hai, bầu người đại diện đến đọc kiểm điểm!!! Tôi muốn xem thử trong một đống mùi nước hoa các em dính được bao nhiêu mùi sách!!!"
Loa phát thanh vang vọng khắp cả sân thể dục, các lớp xếp hàng chỉnh chỉnh tề tề, lớp không tham gia thì ôm bụng cười ngay tại chỗ, lớp tham gia thì mặt ủ mày ê bắt đầu tụ tập viết kiểm điểm.
Về phần bản kiểm điểm của lớp một, Chân Nguyên Bạch mang theo áy náy vô vàn mà ôm trách nhiệm viết rồi.
Tan học về nhà, cậu lại ủ rũ như bị đè bẹp đi vậy, Thời Bất Phàm thì vẫn phấn chấn như thường: "Cậu cứ viết như làm văn ấy, đầu tiên tự trách lớp chúng ta không nên đi đầu làm loạn, sau đó viết thêm tí kế hoạch học tập của lớp là được."
"Nói thì dễ lắm." Chân Nguyên Bạch trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Thứ hai tuần sau kiểu gì tôi cũng phải đại diện lên đọc kiểm điểm, mất mặt chết đi được."
"Có gì mà mất mặt, cũng có phải cậu đọc đâu."
"Nhưng cả lớp đều biết tất cả là do tôi ăn bát hoành thánh kia mà!"
Thời Bất Phàm không nhịn được cười ra tiếng, Chân Nguyên Bạch càng nghĩ càng đỏ mặt, vô cùng ngại ngùng, nhịn không được đánh hắn: "Cậu còn cười à, chỉ gây phiền phức cho tôi thôi! Lần trước bị phạt đứng vì cái miệng, lần này viết kiểm điểm cũng là do cái miệng! Tôi mất mặt chết đi được!"
Thời Bất Phàm nắm lấy tay cậu, thuận theo kéo cậu vào lòng, cong môi nói: "Sao giờ không khóc nữa?"
Mắt Chân Nguyên Bạch lóe lên.
Lần trước bị phạt cậu khóc đến thảm, còn cảm thấy ngại đến mức hận không thể chui xuống đất, nhưng lần này cả lớp bị kéo xuống nước cùng mà cậu cũng chưa gục. Cậu rời khỏi vòng tay Thời Bất Phàm, quay đầu đi về phía trước, lẩm bẩm nói: "Da mặt cũng bị cậu làm cho dày lên rồi."
Lúc nói, vành tai cậu cũng hơi hơi nóng lên.
Thời Bất Phàm đúng là tai họa mà.
Chân Nguyên Bạch không đi đến trạm xe buýt, Thời Bất Phàm hơi thất vọng, cau mày nói: "Hôm nay em trai cậu lại tới đón à?"
"Ừm." Chân Nguyên Bạch nhìn xung quanh, thật ra Chân Ưu Tú đến đón làm cậu cảm thấy rất nhẹ nhõm, như vậy thì Thời Bất Phàm sẽ không cần ngày nào cũng đến đón đưa cậu nữa, cũng tránh bị ba mẹ phát hiện hai người vẫn đang thân thiết với nhau, cậu nhìn quanh một lúc, đầu còn chẳng thèm quay lại, đẩy đẩy Thời Bất Phàm: "Em trai tôi đến rồi, cậu mau đi đi."
Thời Bất Phàm bị cậu đẩy, cười nói: "Lần nào cũng cứ như vụng trộm yêu đương vậy, chẳng thay đổi chút nào cả."
Chân Ưu Tú sắp tới rồi, Chân Nguyên Bạch vội vàng thu tay lại nhìn sang, Thời Bất Phàm đứng bên cạnh bắt gặp ánh mắt đen nhánh của em trai cậu, đối phương có khuôn mặt lạnh lùng nhưng khá giống Chân Nguyên Bạch, nhìn chằm chằm Thời Bất Phàm, nói với Chân Nguyên Bạch: "Lên xe."
Chân Nguyên Bạch ngồi lên xe, vẫy tay với Thời Bất Phàm, Chân Ưu Tú không chần chờ phóng rời đi, trên đường bỗng nhiên nói: "Ngày mai em không đi học."
"Ờ đúng, mai là thứ bảy mà." Chân Nguyên Bạch nói, "Bọn anh chỉ học bốn tiết buổi sáng thôi."
"Anh và Thời Bất Phàm là thế nào thế?"
Chân Nguyên Bạch cảm thấy chột dạ vô cùng: "Thế nào, thế nào là thế nào?"
"Không đúng chút nào." Tiếng Chân Ưu Tú bay bay trong gió, "Tại sao anh ta hôm nào cũng đưa anh về nhà vậy?"
Lòng Chân Nguyên Bạch giật nảy, nói: "Đâu có đâu."
"Em đã thấy mấy lần, vì vậy đặc biệt chú ý đến." Chân Ưu Tú nói: "Quan hệ hai người tốt đến mức không rời nhau nổi nửa bước à?"
Chân Nguyên Bạch nhịn xuống cơn hoảng hốt, cố ý mê hoặc cậu nhóc: "Hai chúng ta còn như keo sơn nè."
"Hừm." Chân Ưu Tú nói: "Tốt nhất anh nên cẩn thận chút, anh ta bị mất trí nhớ là do anh hại, một khi nhớ lại, anh nhất định chết chắc."
Lông tơ trên người Chân Nguyên Bạch dựng đứng: "Em đừng có ăn nói vớ vẩn."
Những lời nói của Chân Ưu Tú đã để lại bóng ma tâm lý cho Chân Nguyên Bạch, đến tối cậu còn mơ thấy Thời Bất Phàm khôi phục trí nhớ, ấn cậu xuống đất mà đánh, vừa đánh vừa nói: "Bình thường ông đây đều đánh người khác đến khóc thì thôi, nhưng hôm nay mày không giống họ, tao muốn đánh mày đến mỗi lỗ chân cũng chảy máu thì thôi!"
Chân Nguyên Bạch bị dọa tỉnh luôn.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng tim cậu đập thình thịch, cậu xoa xoa lồng ngực bị đập mạnh đến đau đớn, hít vào một hơi, run run nằm lại trên giường, cầm điện thoại, phía trên là tin Thời Bất Phàm nhắn cho: "Sáng mai em cậu lại đưa cậu đi à?"
Cậu trả lời: "Ừm."
Sau đó kéo cao chăn, nhìn trần nhà một lúc, miên man suy nghĩ một lúc lâu mới nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Chân Ưu Tú không đi học thì không thể nào đưa cậu đi học được, Chân Nguyên Bạch đi xuống tầng một mình, đi đến trạm xe buýt, đột nhiên một chiếc xe máy đỏ rực dừng lại trước mặt cậu, ngoài áo đồng phục của Thời Bất Phàm khoác một cái áo khoác, cầm mũ bảo hiểm nhìn cậu, nhướng mày nói: "Cậu bảo em cậu đưa cậu đi học mà không phải sao?"
Chân Nguyên Bạch khiếp sợ hỏi lại: "Cậu đủ 18 chưa?"
"Thiếu tí." Thời Bất Phàm cong môi, vỗ vỗ xe của mình: "Chiếc xe này có ngầu không?"
"..." Ngầu thì ngầu thật, nhưng đây là xe máy mà! Trẻ vị thành niên được phép đi xe máy à?!
Thời Bất Phàm ném cho cậu cái mũ bảo hiểm: "Lên đi."
"Không lên." Chân Nguyên Bạch ngay lập tức từ chối, chiếc mũ bảo hiểm trong tay cứ như của khoai nóng vậy, cậu quay đầu đi về phía trước, cả mặt đầy vẻ hoảng sợ: "Tôi không ngồi xe đen* đâu."
*Xe đen: chỉ mấy xe lừa tiền, lừa người thường là taxi.
Thời Bất Phàm tặc lưỡi một cãi, điều khiển xe máy chậm chạp đi theo cậu, nói: "Xe đen cái gì, cậu có biết cái gì gọi là xe đen không hả?"
"Của cậu bị gọi là xe đen đấy." Chân Nguyên Bạch trách cứ nói: "Cậu cứ đi tiếp là bị bắt lại đấy!"
"Đi có mười phút là tới rồi mà."
Chân Nguyên Bạch sợ hắn lôi mình lên xe, nỡ mà bị cảnh sát bắt được, Chân Bình Tân không đánh cậu thì cũng tát cậu hai cái. Cậu bắt đầu chạy, cầm hai dây quai cặp trên vai phòng việc bị xóc nảy, chạy như bị ma đuổi: "Cậu đừng đi theo tôi."
"Hôm nay chỉ có tiết vào buổi sáng, không có tiết vào buổi chiều."
Chân Nguyên Bạch đương nhiên biết, cậu bỏ qua ý ám chỉ trong lời nói của Thời Bất Phàm, tiếp tục chạy về phía trước, hoảng sợ nói: "Tôi không ngồi xe của cậu đâu, cậu cách xa tôi ra chút đi."
Cậu băng qua hàng cây xanh ven đường, chạy vào phía trong, Thời Bất Phàm không vào theo được đành nổ máy đi đến ngã tư phía trước đợi Chân Nguyên Bạch. Chân Nguyên Bạch lại chạy vèo phần lát gạch phía trong dành cho người đi bộ, lần này Thời Bất Phàm đúng là không đi lên được thật, hắn bị chọc tức đến bật cười: "Không bắt cậu lên xe nữa, cậu đến gần tôi chút đi."
"Tôi không tin cậu đâu." Chân Nguyên Bạch nói: "Chưa nói đến việc cậu làm trái nội quy trường, cậu có biết hiện tại cậu đang làm gì không? Cậu làm trái pháp luật!"
Thời Bất Phàm phục luôn, bất lực nói: "Tôi để xe vào siêu thị phía trước rồi đạp xe đi với cậu được không?"
1
Chân Nguyên Bạch nghi ngờ nhìn hắn vài lần, nói: "Vậy cậu đi gửi xe trước đi."
Thời Bất Phàm phóng xe máy lên phía trước.
Tới khi nhìn thấy Thời Bất Phàm rút chìa khóa xe máy, quét mã đổi xe đạp, cậu mới thả lỏng tâm trạng, Thời Bất Phàm vừa lấy xe vừa cười nhạo cậu một cái, nhưng Chân Nguyên Bạch lại không nghe thấy.
Tới trường, hai người khóa xe kỹ lại rồi đi về phía trước, Chân Nguyên Bạch hỏi hắn: "Sao cậu lấy cái kia ra làm gì?"
"Cái gì cơ."
"Xe máy á."
"À." Thời Bất Phàm kéo cậu ôm chầm vào lòng, tiện nói: "Không phải hôm nay chỉ phải học một buổi sáng thôi sao?"
Vừa nãy Thời Bất Phàm cũng nói câu này rồi, trên đầu Chân Nguyên Bạch hiện lên dấu hỏi chấm, nói:"Học một buổi thì sao?"
"Tôi định lái xe đến, để tan học đưa cậu đi chơi."
Chân Nguyên Bạch nghi ngờ bản thân nghe nhầm, cậu hơi thẳng sống lưng, cảnh giác nói: "Cậu nói gì cơ?"
Thời Bất Phàm siết chặt cánh tay, môi ghé vào tai cậu, hơi hơi đe dọa, cười nhẹ nói: "Tôi nói, sau khi tan học, tôi muốn bắt cậu đi chơi với tôi."
—-----------------
Chương này gấp 3-4 lần mấy chương còn lại đấy:>
Tui đã rất cố gắng để edit xong á hihi.