Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, ai cũng không ngờ rằng Tân Giang vẫn còn cứng đầu tới vậy, người trước mặt hắn chính là quản lý Vương của Ngự Phẩm Hiên.
Vốn dĩ quản lý Vương ra mặt giải quyết chuyện này hộ Tân Giang, hẳn nên. quỳ xuống để cảm ơn Vương Bình, hắn đã không biết ơn Vương Bình mà còn cả gan chọc giận quản lý Vương, đúng là tự tìm đường chết.
Khoé miệng của Sở Hạ Sơn và đám người nhà họ Sở, họ Chu đều nở một nụ cười đắc ý, quản lý của Ngự Phẩm Hiên là ai? Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Vương Bình có người ở cả tầng lớp cao và tầng lớp thấp.
Tân Giang khiêu khích Vương Bình đúng là tự tìm đường chết. Bọn họ không cần thêm dầu vào lửa Vương Bình cũng có thể giải quyết gọn Tân Giang. Bọn họ chỉ cần đứng một bên xem kịch hay.
Quả nhiên khi Vương Bình nghe thấy lời của Tần Giang hai mắt lập tức trầm xuống, hắn quay đầu nói với những vị khách đang dùng bữa xung quanh: “Các vị, hôm nay tôi có chuyện cần làm, xin mời các vị lên lầu 4 dùng bữa.”
“Còn về việc ai muốn ở lại xem kịch, các vị khách cao huyết áp dễ đau tim xin hãy dùng thuốc trợ tim hoặc rời đi, vì cảnh tiếp theo đây sẽ cực kỳ tàn nhẫn.”
Vương Bình vừa nói xong thì mọi người lục đục rời đi.
Một tháng trước có nhóm người tới Ngự Phẩm Hiên làm loạn, Vương Bình cũng chính là người đứng ra giải quyết chuyện này. Nghe nói sau khi sự việc kết thúc nhóm kia có tới 20 người phải nhập viện. Có thể thấy Vương Bình là người tàn nhãn.
Sở Hoài Ngọc năm một bên trong lòng điên cuồng lẩm bẩm: “Giết chết hắn, giết chết hắn cho tôi.”
Tân Giang đỡ mẹ hắn qua một bên, Lâm Thu Lan bắt lấy tay Tần Giang liên tục lắc đầu ý bảo hắn đừng kích động.
Tân Giang võ nhẹ lên tay Lâm Thu Lan nói: “Mẹ, không phải do con trai kích động, đây là bọn họ ép con, hôm nay con không đánh thì bọn họ không phục, họ cũng sẽ không cho hai mẹ con mình rời khỏi Ngự Phẩm Hiên.”
Lâm Thu Lan vẫn có chút lo lắng.
Tân Giang cười nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ con dạy dỗ đám Chu Chí Bình ở nhà cũ như thế nào không?”
“Mẹ yên tâm, con trai sẽ không sao, bọn họ không làm con bị thương được đâu.”
Lâm Thu Lan nhìn Tân Giang, trái tim bà như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Tân Giang lạnh lùng nhìn Vương Bình trước mặt nói: “Lên đi"
Mặt Vương Bình trầm xuống, từ trước tới giờ chưa có ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Tân Giang là người đầu tiên và cũng sẽ là người cuối cùng.
“Tân Giang, việc cậu không nên làm nhất chính là đắc tội với tôi, bây giờ không phải một cái chân là có thể giải quyết mọi chuyện.”
“Thứ tôi muốn chính là mạng của cậu” Nói xong anh ta ra hiệu cho mười mấy bảo vệ ở phía sau.
“Lên hết cho tôi, chặt được tứ chỉ của hẳn tôi thưởng 500.000 tệ, giết được hắn tôi sẽ tưởng 1 triệu tệ.”
“Giết hắn cho tôi...” Vương Bình quát lên.
Đám người ở đăng sau nghe thấy được thưởng tiền thì kích động lao về phía Tân Giang.
Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên nở nụ cười đắc ý nhìn Tân Giang, bọn họ muốn nhìn thấy cảnh khổ sở của Tân Giang. Còn có đám người Sở Hạ Sơn và mấy người nhà họ Chu cũng đang đắc ý nhìn Tân Giang. Đặc biệt là Chu Chí Bình, vừa nấy hắn ta bị đánh gãy sống mũi, vết thương vẫn còn rất đau, vậy mà bây giờ chỉ cần nghĩ tới cảnh Tân Giang sắp bị đánh thảm hắn lại không thấy đau nữa.
Nhưng lúc đám bảo vệ kích động lao tới bao vây lấy Tân Giang, khi trận huyết chiến sắp bắt đầu.
Bịch bịch! Một tiếng động lớn vang lên. Sau đó là một tiếng kêu thảm.
Chỉ nhìn thấy Vương Bình bị ai từ phía sau đạp một cái, 'Vương Bình lao về phía trước quỳ cả hai gối xuống đất, hơn nữa lực đạp mạnh làm anh ta còn trượt thêm một đoạn nữa.
Bàn ghế trước mặt bị anh ta xô đổ nghiêng ngả lúc này. Vương Bình mới dừng lại, nhưng chỗ hẳn dừng lại chính là trước mặt Tân Giang và Lâm Thu Lan. Có thể nói chính là quỳ xuống trước mặt Tần Giang và mẹ hẳn.
Xoet...
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!