“Sau này tôi quay trở lại Trung Hải, lúc từ biệt, người này nói muốn cho tôi một niềm vui bất ngờ, sau đó liền mua lại đảo Elizabeth, khăng khăng muốn cho tôi để cảm kích ơn cứu mạng năm ấy!”
Nghe Sở Hoài Ngọc nói xong, tất cả mọi người rốt cuộc an tâm rồi.
Thì ra Sở Hoài Ngọc đã từng cứu mạng ông lớn kia, xem ra người kia là tới báo ân, nhất định phải giữ mối quan hệ tốt với Sở Hoài Ngọc.
“Hoài Ngọc, lại đây, lại đây, tôi lại kính cậu một ly!” Mọi người sôi nổi nâng chén lên, đối với Hoài Ngọc càng thêm tôn trọng.
Sở Hoài Ngọc đắc ý cười to. Đương nhiên, đây đều là hẳn ta nói phết mà thôi.
Hắn ta nào biết ông lớn kia là ai, nếu không phải Lục Hồng Diên báo cho, hẳn ta cũng chẳng biết có người như vậy tồn tại.
Nhưng mà, dù là hẳn ta nói bậy nói bạ nhưng những người giàu có lại cực kỳ tôn trọng hắn ta.
Hắn ta giơ ly rượu lên, chậm chạp không uống mà thở dài: “Thưa mọi người, tôi có một nỗi sầu này, cậu em vợ của tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, bây giờ vẫn chưa có công ăn việc làm...
Nghe được mấy lời này, mọi người sôi nổi thi nhau lôi kéo Chu Chí Bình về công ty nhà mình đi làm, có người còn trực tiếp đưa ra mức lương 200.000 nhân dân tệ một tháng.
Chu Chí Bình nghe thấy thế vui đến ngu người rồi, bèn chọn lấy một công ty đưa ra mức lương tương đối cao.
Kiếm việc làm cho Chu Chí Bình xong xuôi rồi, Sở Hoài Ngọc lại thở dài một tiếng.
“Thật không dám giấu, tôi có một kẻ thù tên là Tần Giang, kẻ này vẫn luôn quấy rầy vị hôn thê của tôi, đánh hắn một trận thì tôi vẫn cảm thấy chưa hết giận, cho nên tôi hy vọng mọi người ở đây cùng nhau liên hợp lại trừng phạt, ngăn chặn hẳn, khiến hắn ta ở Trung Hải này một bước cũng khó đi.”
“Cái này thì khó gì!”
“Đồng ý, dễ thôi!”
“Chuyện này cứ giao cho chúng tôi là được!”
Trong nhất thời, tất cả những người giàu có ở Trung Hải đều tranh nhau tỏ thái độ mong muốn giúp Sở Hoài Ngọc áp
chế Tân Giang.
Bởi vì, chỉ cần lấy lòng Sở Hoài Ngọc là có thể dính líu chút quan hệ với ông lớn trên thủ đô.
Bọn họ đương nhiên rất tích cực.
Chu Nhiên và Chu Chí Bình nhìn nhau cười xán lạn.
Vài phút sau, Tân Giang một thân tây trang hàng hiệu bước vào.
Nhìn thấy Tân Giang, nhà họ Chu cùng nhà họ Sở là những người đầu tiên kinh ngạc, tên phế vật Tân Giang này thế mà ăn mặc chải chuốt đến không nhận ra người.
Chu Chí Bình nhìn thấy Tân Giang liền hô to một tiếng: “Hắn chính là Tân Giang!”
Tất cả những phú hào ở đó đều dùng ánh mắt căm thù nhìn Tân Giang như nhìn kẻ địch.
Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên đi tới trước mặt Tân Giang, lạnh lùng nói: “Tân Giang, không thể tưởng tượng được là mày dám đến!”
Tân Giang cười nhẹ, nói: “Đã nói rồi, lễ đính hôn của đôi nam nữ chó má nhà mày, tao mà không tới thì sẽ không vui.”
“Mày.." Sở Hoài Ngọc nghiến răng nghiến lợi, sau đấy, tựa hồ nghĩ ra cái gì, hắn ta hào phóng quay mặt về phía khách, vô cùng kiêu ngạo nói: "Các vị khách quý, đây là Tân Giang. Tôi mong mọi người cùng tôi áp chế Tân Giang."
Đông đảo khách khứa dường như đã có chuẩn bị từ sớm, vì lấy lòng Sở Hoài Ngọc, trèo lên cành cao cùng ông lớn kia, tất cả đều lần lượt chỉ vào Tân Giang nói.
“Hoài Ngọc, chú Vương ở ngành địa ốc cũng coi như có chút tiếng nói, chú cam đoan với cháu, Tân Giang ở thị trường địa ốc Trung Hải này thì sẽ mua không nổi một căn nhà, thuê không nổi một gian phòng.”
“Hoài Ngọc, cha tôi quản điện nước của Trung Hải, tôi hứa. với cậu, Tân Giang ở Trung Hải tuyệt đối không thể dùng một kilowat điện hay một khối nước nào.”
“Hoài Ngọc, nhà tôi cũng có chút ảnh hưởng trong ngành sản xuất ô tô ở Trung Hải, tôi bảo đảm với cậu, Tân Giang cả đời sẽ không mua nổi một chiếc xe ở Trung Hải.”
“Hoài Ngọc, công ty nhà tôi có chút tiếng tăm ở Trung Hải, tôi hứa rằng Tần Giang sẽ không bao giờ tìm được việc làm ở Trung Hải”
Trong nhất thời, càng ngày càng nhiều doanh nhân tham gia áp đặt lệnh cấm đối với Tân Giang, trực tiếp cấm tất cả ăn, mặc, ở, đi lại của Tân Giang.
“Haha, Tân Giang ơi Tân Giang...” Sở Hoài Ngọc đi tới trước mặt Tần Giang, nằm cổ áo Tần Giang, đanh mặt nói: “Đây là thực lực của tao, mày lấy cái gì đấu với tao?”
“Tao nói rồi, ở tiệc đính hôn, tao sẽ cho mày biết tao với mày chênh lệch nhau lớn như thế nào, hôm nay tao đã làm được.”
Chu Nhiên cũng cười đi tới bên cạnh Sở Hoài Ngọc nói với Tân Giang: “Tân Giang, mặc dù anh trèo cao, lấy vợ giàu, nhưng với tôi thì trước sau như một đều là rác rưởi, đến xách giày cho tôi, anh cũng không xứng.”
Chu Nhiên cũng cười đi tới bên cạnh Sở Hoài Ngọc nói với n Giang, mặc dù anh trèo cao, lấy vợ giàu, nhưng với tôi thì trước sau như một đều là rác rưởi, đến xách giày cho tôi, anh cũng không xứng.”
Tân Giang nhìn lướt qua Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, khóe miệng nhếch lên một độ cong mê người, hắn đẩy Sở Hoài Ngọc ra, bước lên trên bục cao.
Lúc này, ánh đèn tập trung vào trên người Tân Giang.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!