Một tiếng sau! Tân Giang, Lục Hồng Diên, Liễu Chi Nhan đến hòn đảo nhỏ kia. Ở đây bốn bề là biển, bãi cát trải dài, thực. vật trên đảo cũng vô cùng phong phú làm hòn đảo tràn đầy sức sống.
Đặc biệt là chỗ giữa đảo, nơi này được nhiều cặp đôi chọn làm địa điểm chụp ảnh cười, tổ chức sinh nhật...
“Đẹp không?” Lục Hồng Diên hỏi. “Đẹp!” Tân Giang gật đầu.
Lục Hồng Diên cười híp cả mắt: “Có muốn làm chủ hòn đảo này không?”
Tân Giang nghĩ một lát rồi chuẩn bị lắc đầu từ chối.
Lục Hồng Diên nhìn chăm chăm hắn rồi nói: “Đừng từ chối, hòn đảo này tên là Elizabeth.”
Tân Giang lúc này mới ngỡ ngàng. Đảo Elizabeth? Là nơi mà Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên tổ chức lễ đính hôn...
Tân Giang qua qua nhìn Lục Hồng Diên thì thấy cô cũng đang nhìn mình chăm chú, sau sự việc Tân Giang dùng châm cứu mạng cô, cô cũng đã điều tra về Tân Giang. Đồng thời cũng biết chuyện bạn gái cũ của Tân Giang sắp đính hôn trên đảo Elizabeth cho lên mới đưa hẳn tới đây.
Lục Hồng Diên cười: “Chỉ cần anh gật đầu một cái hòn đảo. này sẽ là của anh.”
Tân Giang nhìn Lục Hồng Diên, anh biết cô đang giúp anh, giúp anh đối phó với Sở Hoài Ngọc và Chu Nhiên, anh hỏi: “Tại sao giúp tôi.”
Lục Hồng Diên cười nhạt một tiếng: “Muốn gả cho anh.”
Liễu Chi Nhan cau mày, cô cũng cực kỳ hiểu rõ lối làm việc của Lục Hồng Diên nên không ý kiến gì.
“Cô Lục, cô thật biết nói đùa” Lục Hồng Diên là người sáng lập của tập đoàn Tứ Hải, còn hẳn chỉ là một kẻ tầm thường, hắn nào có xứng với Lục Hồng Diên.
“Tôi không nói đùa” Lục Hồng Diên nghiêm túc.
Tân Giang trầm mặc. Lục Hồng Diên cười nói: “Được rồi, không trêu anh nữa.”
“Coi như là báo đáp ơn cứu mạng đi, sau này hòn đảo này thuộc về anh”
Tân Giang lắc đầu nói: “Một ngày thôi, tôi chỉ làm chủ nhân của hòn đảo này một ngày thôi, chỉ cần một ngày thôi.”
Lục Hồng Diên nghĩ một lát rồi gật đầu, cô cũng không nói gì thêm chỉ gọi một người đàn ông mặc vest tới dặn dò: “Trình Đại Hải, vị này tên Tân Giang, ngày mai anh ấy chính là chủ nhân của hòn đảo này, tất cả những người làm trên đảo đều nghe theo lệnh của anh ấy, biết chưa?”
“Vâng!” Trình Đại Hải đáp.