Nhưng một loạt âm thanh phát ra không đúng lúc này đã phá vỡ bầu không khí đẹp đẽ của hai người.
Tô Lệ bật cười, ngồi dậy khỏi giường, vươn vai một cách thoải mái, để lộ cơ thể tuyệt đẹp trước mặt Hoàng Hách, khiến Hoàng Hách cảm thấy kích động, chỉ muốn đưa tay ra ôm lấy Tô Lệ luôn.
“Em đi nấu cơm cho anh!”, bị Hoàng Hách nhìn cho phát ngại, Tô Lệ lắp bắp nói một câu rồi đi ra khỏi phòng Hoàng Hách như thể trốn chạy.
Nhìn bóng dáng của Tô Lệ, Hoàng Hách hít sâu một hơi, để anh thoát ra khỏi cái không khí mập mờ này. Và sau đó, anh đã khôi phục lại sự tỉnh táo.
Nhắm mắt lại, những cảnh tượng tối qua lần lượt hiện ra trong mắt anh, một lần nữa lại khiến Hoàng Hách cảm thấy chấn động. Tối qua nếu không có chiêu “Tiên Nhãn Nhiếp Hồn” này, anh e rằng đã chết dưới con dao găm của tên đầu trọc rồi.
“Thẩm Phong, món nợ này chúng ta từ từ tính sổ!”, khóe miệng Hoàng Hách lộ ra một vẻ sắc lạnh, trong ánh mắt lóe lên ý nghĩ giết người.
“Tên đầu trọc tối qua chưa giết được mình, ngược lại còn bị mình làm cho bị thương, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, lần sau hắn đến chắc chắn sẽ không cho mình bất kỳ cơ hội nào!”, Hoàng Hách bình tĩnh phân tích: “May mà lần này mình điểm trúng huyệt Thiện Trung của hắn, thêm vào dùng dao găm đâm trúng vai hắn, chắc là bị thương vào đến xương, kể cả có thuốc trị vết thương tốt cũng cần một thời gian mới bình phục được”.
“Nhân cơ hội hắn đang dưỡng thương, mình phải nhanh chóng nâng cao thực lực, chờ lần sau hắn đến, ít nhất sẽ không như lần này, không có chút năng lực tự bảo vệ nào”.
Hoàng Hách hạ quyết tâm, trong mắt tràn vẻ kiên nghị. Nâng cao thực lực đối với người khác mà nói không phải ngày một ngày hai là có thể làm được, nhưng đối với Hoàng Hách, nâng cao thực lực trong thời gian ngắn thì không phải là không thể.
Anh xuống giường, gồng cơ thể yếu ớt của mình đi ra khỏi phòng.
Vừa đến phòng khách, anh liền nhìn thấy một bao tải đặt ở phòng khách, và bên cạnh bao tải đá thô mà anh chọn hôm qua còn có hai thứ đồ nữa, một là con dao găm đen bóng, và thứ còn lại chính là chiếc túi xách bị đứt.
Con dao găm này là loại tốt, đâm vào nền bê tông cứng như vậy cũng không bị biến dạng, đủ thấy chất liệu làm nên con dao này cứng đến mức nào. Còn chiếc túi xách này là đồ tên đầu trọc đeo trên người, khi chạy thoát đã bị anh giật lại.
Vì tò mò, Hoàng Hách cúi xuống nhặt chiếc túi lên, nhẹ nhàng kéo khóa.
Ngay sau đó, Hoàng Hách nhíu mày lại. Chỉ thấy bên trong chiếc túi ngoài một xấp tiền dày và vài tấm thẻ ngân hàng ra, còn có cả một quyển sách bị gập lại.
Quyển sách này nhìn có vẻ hơi cũ, quyển sách bị gập lại không nhìn ra tên sách, nhưng từ trang bìa bên ngoài có thể thấy được quyển sách này chắc chắn đã rất nhiều năm rồi.
Lấy quyển sách ra mở, ánh mắt Hoàng Hách lại một lần nữa động đậy, trên tấm bìa của quyển sách có dòng chữ rồng bay phượng múa: “Thuật Thằn Lằn Leo Tường!”.
Thuật Thằn Lằn Leo Tường.
Mắt Hoàng Hách sáng lên, cái tên thuật Thằn Lằn Leo Tường này anh đã từng nghe qua, là một trong 72 tuyệt kỹ thiếu lâm, thuật Thằn Lằn Leo Tường xuất hiện trong rất nhiều tiểu thuyết, luyện đến cảnh giới cao siêu như thằn lằn vậy, vượt nóc băng tường như đi trên mặt đất bằng phẳng, là một võ công vô cùng tuyệt diệu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!