“Quỳ xuống xin mày?”, trong mắt Lưu Đông bỗng chốc phun ra lửa giận ngùn ngụt: “Mày muốn chết thật đấy à?”.
Hoàng Hách nhún vai, nói với vẻ mặt bất cần: “Lưu Đông, đừng có nghĩ mình to quá, ở trước mặt tao, mày chỉ là một thằng ất ơ dựa vào sự bảo vệ của bố mẹ mà thôi”.
Nói rồi, trong mắt Hoàng Hách lộ vẻ mỉa mai: “Không có ông bố cục phó Cục Công an kia của mày thì mày chả là cái thá gì”.
“Nói thật, tao thực sự rất khinh thường mày”, Hoàng Hách tiếp tục nói: “Vụ quậy phá ở bệnh viện là mày đạo diễn đúng không?”.
“Hừ, chẳng phải mày biết rồi sao?”, vừa nghe thấy Hoàng Hách nhắc việc ở bệnh viện lúc sáng, sắc mặt Lưu Đông bỗng chốc xám xịt.
“Lưu Đông, mày đúng là không phải đàn ông”, Hoàng Hách lắc đầu, giọng ngày càng khinh thường: “Để đạt được mục đích thế mà bảo người phụ nữ của mình đi làm việc đó, mày còn là đàn ông không?”.
“Là cô ta tự nguyện”, Lưu Đông cứ như bị chọc trúng vết thương, lớn tiếng biện minh.
Hoàng Hách cười khẩy liên tục: “Vậy à? Nếu không phải để không rời xa mày, thì Trương Mộng Mộng sẽ lấy lòng mày như thế sao? Còn mày thì lợi dụng cô ta xong lại bỏ rơi cô ta thế này sao?”.
Lưu Đông lạnh lùng nói: “Phụ nữ như quần áo, chơi chán rồi thì phải đổi, chẳng lẽ bảo tao lấy con đĩ đó về thật chắc?”.
Sắc mặt Trương Mộng Mộng trắng bệch, lúc này cô ta hoàn toàn tuyệt vọng với Lưu Đông rồi, nỗi hối hận vô biên trào dâng trong lòng cô ta không thể ngừng lại được, nếu không phải cô ta tham hư vinh, lúc này có lẽ sống rất vui vẻ với Hoàng Hách. Nhưng cô ta biết, cuộc sống như thế không thể quay lại được nữa, tạm thời không nói Hoàng Hách có tha thứ cho cô ta không, bây giờ bên cạnh Hoàng Hách vốn không thiếu phụ nữ. Dù là cô gái gặp ở cửa nhà hàng lần trước hay hai cô gái đứng cạnh Hoàng Hách bây giờ, ai cũng có thứ khiến cô ta tự ti, đứng trước mặt họ, Trương Mộng Mộng cứ như một con vịt xấu xí.
“Lưu Đông, mày khiến tao khinh mày thực sự”, nghe thấy lời Lưu Đông nói, trong lòng Hoàng Hách càng khinh thường Lưu Đông hơn. Có lẽ cuộc sống của con nhà giàu với con ông cháu cha như Lưu Đông vốn là thế này, nhưng Hoàng Hách tự xét thấy không dám đồng tình với hắn.
“Được, Hoàng Hách, không ngờ mới mấy hôm không gặp mà miệng mày cứng hơn nhiều đấy”, Lưu Đông đột nhiên bật cười, cười rất lạnh lẽo: “Nhưng chỉ dựa vào cái miệng thì vô ích thôi. Sống trên đời này phải dựa vào nắm đấm”.
Nói rồi, Lưu Đông từ từ lấy điện thoại ra, gọi vào một số điện thoại: “Tóc xanh, tao đây, mày đến nhà hàng Âu Phong, Hoàng Hách ở bệnh viện sáng nay ở đây”.
Nói rồi, hắn dập máy, nhìn Hoàng Hách chằm chằm một cách hung dữ: “Hoàng Hách, vốn dĩ tao không định gây sự, dù sao thì bố tao cũng đang ở thời điểm quan trọng, cho nên mấy hôm nay, tao vẫn luôn không dùng thủ đoạn thường dùng của tao. Nhưng hôm nay, tao không quan tâm nữa, cái thằng ma cà bông mày, hôm nay bố không khiến mày quỳ xuống gọi ông nội thì bố không họ Lưu”.
Nhìn Lưu Đông đang ăn nói độc ác, Hoàng Hách không kiềm được nở nụ cười khẩy. Anh không sợ Lưu Đông, Hoàng Hách bây giờ có đầy cách để trị hắn.
Nhưng hai người đẹp bên cạnh anh thì mắt lại lộ vẻ lo lắng.
“Hoàng Hách, hay chúng ta mau báo cảnh sát đi, Lưu Đông này vừa nãy gọi người đến rồi”, Lý Yên cau mày, tay túm chặt góc áo Hoàng Hách. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng thấy cảnh thế này.
“Anh Hoàng Hách, hay em gọi điện gọi Lưu Thanh Vân đến, anh ta rất giỏi, có anh ta thì đến bao nhiêu người cũng không sợ”, mặt Liễu Vi Nhi đỏ au, trong cặp mắt to long lanh tràn đầy vẻ vừa căng thẳng vừa hưng phấn.
“Đừng sợ, có tôi ở đây”, Hoàng Hách giơ tay ra, vỗ lên lưng hai cô gái, vẻ mặt thả lỏng nói: “Đúng lúc tôi cũng muốn tính sổ với hắn”.
“Đồ lưu manh, nhân cơ hội sờ mông tôi”, Lý Yên hung dữ lườm Hoàng Hách một cái, hờn dỗi: “Lúc nào rồi mà còn sàm sỡ người ta”.
Còn cô nhóc con Liễu Vi Nhi, đừng thấy bình thường gan to lắm mà nhầm, bị Hoàng Hách tấn công bất ngờ thế này lúc ấy không hó hé gì, Hoàng Hách lén lút nhìn cô nhóc này, chỉ thấy cô nhóc lúc này thế mà lại đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt gấu áo, cứ như đang cố gắng chịu đựng cái gì đó.