Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thần Y Xuất Chúng - Hoàng Hách (FULL)

Hoàng Hách không để cho tài xế của Bao Chính đưa anh về nhà, mà bảo anh ta đưa anh đến chỗ bị đo nồng độ cồn ban đầu, sau đó bảo anh ta về.  

             Lúc này, cảnh sát giao thông đã không còn ở đây nữa, chỉ có những ông bà già tập thể dụng buổi sáng và những công nhân vệ sinh thỉnh thoảng đi qua.  

             Thế mà trời đã sắp sáng rồi.  

             Hoàng Hách không đi tìm chiếc xe Maybach S600 của mình, anh nghĩ chắc đã bị cảnh sát giao thông giữ thôi. Nhưng Hoàng Hách không hề lo lắng, đã là đồ của anh thì không ai giành giật nổi.  

             Về đến nhà, trời đã sáng rõ, mệt mỏi một ngày trời, Hoàng Hách tắm xong liền bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện “Trường Sinh Tiên Kinh”. Tuy ngồi xếp bằng tu luyện tốc độ không nhanh bằng hấp thụ ngọc bích, nhưng sự thoải mái khi tu luyện cũng khiến cho Hoàng Hách vô cùng thư thái. Một lúc sau, Hoàng Hách hoàn toàn chìm trong cảm giác say mê của việc tu luyện, không thoát ra nổi.  

             Đúng lúc Hoàng Hách đang tu luyện, điện thoại chợt reo lên, mọi lần trước khi anh tu luyện đều sẽ tắt điện thoại, hôm nay có thể vì mệt nên đã quên.  

             Cầm điện thoại lên nhìn, là số của ông Liễu, anh nghĩ chẳng phải anh vừa mới gặp ông Liễu sao, sao giờ đã gọi rồi, nhưng anh biết tính ông Liễu, nếu không có chuyện gì quan trọng ông ấy sẽ không gọi cho anh gấp như thế.  

             Nhấn vào nút nghe, đầu dây bên kia là tiếng gấp gáp của ông Liễu: “Hoàng Hách, xin cậu hãy cứu Vi Nhi, hãy cứu Vi Nhi với, tôi xin cậu!”.  

             Hoàng Hách cảm thấy khó hiểu, đã xảy ra chuyện gì chăng, thế là anh hỏi: “Có chuyện gì vậy ông Liễu, Vi Nhi bị làm sao?”. Ông Liễu không trả lời luôn mà nói: “Giờ cậu ở đâu tôi đến chỗ cậu”. Sau khi cho ông Liễu địa chỉ nhà xong, anh cũng không tu luyện tiếp nữa, trong lòng anh thế mà lại cảm thấy sốt ruột, thậm chí là rất nóng lòng, không biết Vi Nhi đã xảy ra chuyện gì.  

             Một lúc sau, xe của ông Liễu đã đỗ dưới khu nhà anh, sau khi ông Liễu vào nhà, vừa nhìn thấy anh ông Liễu đã quỳ thụp xuống: “Tôi xin cậu hãy cứu Vi Nhi nhà chúng tôi, xin cậu đấy”.  

             Sau khi đưa ông Liễu ngồi xuống ghế sofa, ông Liễu mới bình tĩnh hơn chút, rồi nói: “Thực ra Vi Nhi từ nhỏ đã mắc một căn bệnh lạ, mỗi một năm, vào thời gian tầm này tháng sau, con bé đều sẽ phát bệnh, nên hàng năm tôi và lão già kia đều về thủ đô, sau đó đi tìm một loại thuốc để về điều chế cho con bé uống, hàng năm không hơn không kém, cứ đúng rằm tháng bảy, khi mặt trăng tròn xuất hiện là con bé sẽ phát bệnh, và chúng tôi buộc phải luyện chế xong loại thuốc đó vào trước rằm tháng bảy”, Hoàng Hách cứ im lặng nghe, ông Liễu lại nói tiếp: “Nhưng lần này chưa đến ngày mà Vi Nhi đã phát bệnh, hơn nữa đột nhiên bệnh rất nặng, nếu trong bảy ngày không có thuốc, con bé sẽ chết”.   

             Ông liễu vừa nói vừa khóc, Hoàng Hách không ngờ cô nhóc Vi Nhi đáng yêu tinh nghịch đó lại mang một căn bệnh lạ như vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy thương xót. Hoàng Hách lại hỏi: “Vậy giờ ông về thủ đô có kịp luyện chế thuốc không, hoặc có cách nào khác không?”.  

             Ông Liễu liền lắc đầu: “Giờ về thủ đô tìm thuốc, rồi luyện chế thuốc, phải cần ít nhất là nửa tháng, mà giờ chỉ còn bảy ngày, không kịp nữa”, ông Liễu ngập ngừng một lúc, rồi nhìn thẳng vào Hoàng Hách nói: “Còn một cách khác”.  

             “Cách gì vậy?”, Hoàng Hách hỏi luôn. Ông Liễu liền nói: “Đó chính là Vi Nhi phải kết hôn với một người đàn ông và sự ‘kết giao’ vợ chồng sẽ khiến cho bệnh của Vi Nhi khỏi dần, dùng dương khí và chân khí chữa trị chứng âm quá nặng của Vi Nhi, và người đàn ông đó buộc phải là cao thủ hạng hai”.  

             Nói đến đây, Hoàng Hách làm sao mà không hiểu ông Liễu đang ám chỉ anh chứ, bảo sao lúc trong điện thoại ông ấy cứ nói xin anh cứu Vi Nhi.  

             Tuy Hoàng Hách cũng quý Liễu Vi Nhi, nhưng bảo anh kết hôn bây giờ thì anh chưa sẵn sàng, Tô Lệ và Lý Yên phải làm sao, đầu óc anh bây giờ khá rối bời.  

             Thấy vẻ mặt của anh, ông Liễu cũng đoán ra ngay: “Bây lâu tôi giấu cậu chuyện này cũng là vì con bé Vi Nhi không cho tôi nói, nó muốn luôn là người khỏe mạnh, vui tươi, xinh đẹp trong mắt cậu, muốn được vun đắp tình cảm với cậu một cách tự nhiên nhất, chứ không phải sự sắp đặt của các bậc bề trên, nhưng... lần này không kịp nữa rồi”.  

             “Chỉ có cậu mới cứu được Vi Nhi, con bé cũng chỉ có tình cảm với mỗi cậu, tôi biết chuyện này hơi bất ngờ và đến quá nhanh, nhưng Vi Nhi không còn nhiều thời gian nữa, trước khi đến đây tôi gia chủ nhà họ Liễu đã nói với tôi rồi, chỉ cần ai cứu được Vi Nhi, kết hôn với con bé, nhà họ Liễu ngoài giao toàn bộ Dưỡng Hư Đường ra, còn có thể thừa kế một nửa số tài sản khổng lồ của nhà họ Liễu nữa”.   

             Hoàng Hách suýt nữa thì sặc, ông Liễu nói vậy cứ như anh có tình cảm với Vi Nhi là vì gia tài không bằng, tuy “của hồi môn” kia quá khủng, nhưng anh cũng không phải là kẻ bất tài phải dựa vào số tài sản đó. Trầm tư một lúc, anh nói: “Ông để cháu suy nghĩ đến trưa cháu sẽ trả lời ông”.  

             Ông Liễu nhìn anh bằng ánh mắt đầy mong chờ, giọt nước mắt trên mặt ông Liễu vẫn chưa khô, chứng tỏ ông ấy lo lắng đến mức nào. Ông ấy nói: “Được, tôi chờ tin cậu”.  

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!